Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đông Cung

Đông Cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341362

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1362 lượt.

gạc, không ngừng nức nở gọi tên A Độ. Cuối cùng thì A Độ cũng mở mắt, tuy chưa mở nổi lời. Sau đó đành gắng gượng chỉ vào Cố Kiếm đang nằm bên, tôi không hiểu gì cả, có điều mắt nàng ấy ngóng sang Cố Kiếm, đoạn nắm chặt vạt áo tôi.
“Ngươi muốn ta qua đó xem à?” Tôi dợm đoán thế, nàng ấy khẽ gật đầu.
Tôi không rõ A Độ có ý gì, nhưng giờ đây giữa cơn hấp hối, nàng ấy muốn tôi làm gì, tôi quyết sẽ làm bằng được.
Tôi đến bên Cố Kiếm, đôi mắt thầy khép hờ, thầy vẫn còn sống.
Tôi kinh ngạc vô cùng, mắt thầy hơi chớp chớp, hiển nhiên đã nhận ra tôi, sau lưng thầy không biết đã trúng đến mấy chục mấy trăm mũi tên, chi chít như lưng một con nhím, không chừa lấy một tấc da thịt nguyên vẹn. Lòng tôi quắn đau, bao lần thầy từng cứu tôi, lúc ở núi Thiên Hằng thầy đã cứu tôi, mới nãy thôi giữa làn tên, thầy cũng cứu tôi. Tôi khụy xuống, gọi tên thầy.
Tôi không hề biết Lí Thừa Ngân lại giăng cái bẫy mai phục này, là tôi liên lụy đến thầy.
(*)có một sự rất ngược đời, đó là trong series Tứ Thiếu Kinh Thành thì mình chẳng quý nam phụ nào cả, dù các anh cũng rất tuyệt vời, không có gì đáng chê trách, nhưng trong 1 loạt những truyện khác thì mình lại chỉ muốn chết vì mấy anh nam phụ thôi ;__; thương chết mất Cố Kiếm ơi, Tiểu Quang ơi, Tiêu Sơn ơi, Chí Tín ơi, Thanh Du ơi ;__;
Khóe môi thầy mấp máy, tôi xích lại gần hơn, Bùi Chiếu tiến lên toan ngăn tôi: “Nương nương, xin người cẩn thận kẻo thích khách giở trò.” Tôi bực mình đáp: “Thầy đã ra nông nỗi này rồi, lẽ nào còn tấn công được ai ư?”
Tôi kề tai bên môi Cố Kiếm, nghe thầy thì thào: “A Độ… sao rồi…”
Tôi nào có ngờ thầy lại hỏi A Độ, tôi nói: “Không sao đâu, chỉ bị thương thôi.”
Khóe môi thầy nhích lên như đang mỉm cười.
Toàn bộ phần lưng của thầy bị chi chít tới hàng trăm vết thương, trong khi A Độ chỉ bị thương ở đùi, những chỗ khác tuyệt nhiên không hề hấn gì. Chẳng hiểu làm thế nào mà tự dưng tôi lại đoán ngay ra rằng: “Thầy che cho cô bé ấy ư?”
Sư phụ không đáp, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngây dại.
Bỗng chợt tôi thấy mình xao lòng, đáng nhẽ ra, thầy đã thoát được rồi, vậy mà thầy lại cứu A Độ, rõ ràng thầy đã thả A Độ xuống, chỉ cần bỏ lại A Độ, chưa biết chừng cố thì có thể thoát được cái thân, thế mà thầy vẫn không nỡ, thế mà thầy liều cả mạng sống của mình để cứu A Độ. Sao thầy lại cứu A Độ?
Rõ ràng tôi biết câu trả lời, vậy mà vẫn cố hỏi: “Sao thầy lại cứu A Độ…”
“Cô bé đó…nếu như cô bé đó…” tiếng thầy khẽ lắm, dường như sẽ bị gió cuốn phăng bất cứ lúc nào, tôi đành xích lại gần hơn. Chỉ đủ nghe được thầy thều thào bảo: “…nàng sẽ…sẽ rất đau lòng…”
Lòng tôi đau quặn thắt, vậy mà thầy như còn cười: “Ta không…không thể…để nàng đau lòng được…”
Tôi bảo: “Sao thầy ngốc thế này, ta lại chẳng thích thầy…sao thầy khờ thế…”
Thầy đăm đăm nhìn tôi: “Là ta…có lỗi với nàng…”
Tôi đọc thấy trong đôi mắt đó là cả bầu ân hận, mà bản thân chẳng nỡ lòng nào, rõ ràng thầy sắp không trụ được nữa rồi, cuối cùng thì tôi cũng giàn giụa nước mắt: “Thầy ơi…”
Mắt thầy trông lên bầu trời sao, hơi thở gấp dần: “Sao…ngày hôm đó…cũng sáng…như hôm nay…nàng ngồi trên cồn cát…hát…hát bài…con cáo…”
Thầy nói nói đứt đoạn không đủ xếp thành câu, trong nháy mắt tôi chợt hiểu, liền dịu giọng bảo: “Ta biết…ta hát…ta hát cho thầy nghe nhé…”
Tôi khẽ nâng đầu thầy lên, mặc kệ Bùi Chiếu nghĩ sao, mà cũng mặc kệ đám Vũ Lâm Lang nghĩ gì, đau đớn xót xa ùa vào lòng, tôi nhớ bài hát ấy, bài hát duy nhất mà tôi thuộc:
“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…..”
Mấy câu ngắc ngứ bật thành lời, đáng lẽ ra, bài này tôi thuộc lắm, thế nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao mà hát câu nào câu nấy đều lạc giọng, tôi cứ hát, cứ hát, rồi mới nhận ra mình đang khóc như trút, nước mắt vương rơi trên khuôn mặt Cố Kiếm, thầy vẫn đang mỉm cười nhìn tôi, cho đến khi toàn bộ cơ thể nguội dần, và lạnh ngắt… tay thầy mới thõng rơi trên mặt đất. Bộ quần áo màu trắng bị tên bắn loang lổ, rách rưới đến tả tơi, tôi thấy có thứ gì lấp ló dưới lớp vạt áo, liền khẽ rút ra xem, thì ra là một đôi cờ ngải tằm nhuốm màu bởi máu, tôi chợt nhớ buổi tối hôm Nguyên Tiêu ấy, thầy mua cho tôi 1 đôi cờ ngải tằm, rồi tôi từng gỡ xuống, quẳng dưới chân thầy, vậy ra thầy vẫn luôn giữ nó bên mình. Thứ tôi vứt đi mà thầy lại cất nó như vật quý giá trong lòng mình thế này ư.
Tôi quỳ gối bên thầy buông giọng hát thảm thiết. Dường như có trận gió sa mạc quét qua, gió xoáy xiết cuống họng, đau không thể nói hết thành lời: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Bùi Chiếu bước lại gần, đỡ tôi: “Thải Tử Phi…”
Tôi vung tay vả vào mặt hắn, dường như hắn đã ngẩn người, nhưng vẫn kéo tôi đứng dậy kì được: “Mạc tướng đưa Thái Tử Phi đến gặp Điện hạ.”
“Ta không gặp ai hết!” Tôi lạnh lùng nói, đoạn gườm hắn, “Lũ các người… các người…” tôi lắp bắp 2 lần mà lại không nghĩ ra từ


XtGem Forum catalog