
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341320
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1320 lượt.
nói: “Tiểu Phong, mấy năm không gặp, nàng vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả.”
Tôi không tránh khỏi giật nảy mình, Tiểu Phong là tên mụ của tôi mà, từ lúc đến Thượng Kinh, chưa từng có ai gọi tôi như thế cả. Tôi chớp chớp mắt, có chút hoang mang nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Hắn cười nhạt, nói: “Ồ, nàng không biết ta là ai ư.”
“Ngươi là do cha ta sai đến à?” Tôi lại chớp chớp mắt nhìn hắn. Lúc sắp ra đi, cha tôi từng đồng ý sẽ cho người đến thăm tôi, đem đồ ăn ngon đến cho tôi. Kết quả cha nói mà chẳng giữ lời, bao lâu không hề sai người đến.
Hắn cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Nàng muốn về nhà không?”
Đương nhiên tôi muốn về nhà rồi, có nằm mơ cũng toàn mơ thấy được về nhà.
Tôi lại hỏi hắn: “Người là do ca ca ta phái đến phải không?”
Hắn mỉm cười, hỏi tôi: “Nàng còn có anh trai à?”
Tôi đương nhiên có anh trai rồi, hơn nữa còn có những 5 người anh cơ mà, đặc biệt là ngũ ca, huynh ấy thương tôi nhất. Lúc tôi sắp phải ra đi, huynh ấy khóc một trận rõ to, còn dùng roi da quất tung tóe loạn xạ bùn cát trên sa mạc. Tôi biết huynh ấy bởi vì không nỡ rời xa tôi, không nỡ để tôi đến sống ở nơi xa là thế.
Thậm chí anh trai tôi mà người này cũng không biết, xem ra không phải do người nhà tôi phái đến rồi, tôi thoáng thất vọng. Hỏi hắn: “Sao ngươi biết tên ta?”
Hắn nói: “Là nàng từng nói với ta mà.”
Tôi nói với hắn á? Tôi có quen biết hắn à?”
Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ.
Nhưng mà không hiểu vì sao, tôi chẳng hề cảm thấy gã này là kẻ lừa đảo. Có lẽ bởi vì không kẻ lừa đảo nào kì lạ đến thế, trên đời này mấy tay bịp bợm thường cố gắng sắm vai người bình thường, chính ra những kẻ đó mới không quái quái gở gở đấy, bởi lẽ quái gở chỉ tổ lộ ra sơ hở cho người ta vạch trần.
Tôi nghiêng đầu quan sát hắn, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn nói: “Ta là Cố Kiếm.”
Hắn không nói thêm gì nữa, dường như 4 chữ ấy đã đại diện cho tất cả.
Tôi căn bản nào đã nghe qua cái tên này, tôi nói: “Ta phải đi tìm A Độ đã.”
Hắn nói với tôi: “Ta tìm nàng đã 3 năm rồi, ngươi không nỡ thêm mấy lời với ta sao?”
Tôi cảm giác rõ lạ: “Sao ngươi lại tìm ta? Sao lại tìm ta những 3 năm? 3 năm trước ta quen ngươi sao?”
Hắn cười nhàn nhạt, nói rằng: “3 năm trước ta làm nàng giận bỏ đi, nên đành phải đi tìm, đến tận hôm nay mới tìm ra. Nhưng nàng đã không nhận ra ta gì cả.”
Tôi cảm giác hắn rõ là kẻ lừa đảo, đừng nói chuyện 3 năm trước nhé, mà kể cả chuyện của 20 năm trước tôi vẫn nhớ rõ rành rành đây này. Trí nhớ của tôi còn tốt lắm, lúc tôi 2-3 tuổi, lúc vừa mới biết nhận thức không lâu, còn nhớ được ối việc cơ đấy. Ví dụ như mẫu thân từng bón tôi ăn một loại tương quả chua ngoét tôi không thích ăn tí nào, hoặc như mẫu thân từng ôm tôi, ngóng nhìn phụ hoàng phi ngựa trở về, nắng ban mai mạ vàng trên thân thể phụ hoàng, như thể người đang mặc một bộ giáp trụ màu ánh kim oai phong lẫm liệt.
Tôi quyết định không thèm nói chuyện với hắn nữa. Tôi quay người bỏ đi, nàng A Độ này có thể đi đâu được chứ? Tôi vừa nghĩ vừa ngoái đầu nhìn thêm 1 cái, gã Cố Kiếm đó vẫn đứng đấy dõi theo tôi, vẫn ngóng theo không chớp mắt, thấy tôi nguẩy đầu, hắn lại còn cười với tôi nữa chứ. Hắn cười với tôi mấy lần rồi, đột nhiên tôi cảm thấy nụ cười ấy dường như lớp băng vụn phiêu diêu trên mặt nước, như thể cười với tôi, thực ra lại là chuyện khiến hắn khó chịu nhất vậy.
Đúng là một kẻ quái gở, còn già mồm bảo tôi quen hắn, tôi chẳng lẽ lại đi quen kẻ quái đản thế chắc.
Lúc tôi ra khỏi ngõ, mới nhìn ra A Độ đang ngồi bên cầu. Nàng ta ngây thuỗn nhìn tôi, tôi tra hỏi nàng ta: “Ngươi chạy đi đâu thế hả, ta lo muốn chết đây này.”
A Độ im lìm ngồi ở đó, tôi lay nàng ấy, nàng ấy vẫn không nhúc nhích. Lúc này gã Cố Kiếm kia đã bước tới, hắn ngoảnh mặt về phía A Độ, trong chớp mắt chỉ nghe thấy “hự” một tiếng nhẹ bẫng, A Độ liền “vụt” nhảy dựng lên, 1 tay tuốt chuôi Kim Thác Đao ra, tay kia kéo tôi giật lùi ra sau lưng nàng ấy.
Gã Cố Kiếm kia khoan thai cười nói: “3 năm trước chúng ta từng giao đấu rồi, vừa nãy ta chỉ dùng 1 ngón tay đã điểm được huyệt đạo của ngươi, lẽ nào ngươi chưa rõ ư? Nếu như ta thật sự muốn làm gì, dựa vào ngươi chắc chắn không thể cản được ta đâu”
A Độ không nói gì, chỉ hằn học lườm hắn, tư thế dường như gà mẹ bảo vệ gà con. Có lần Lí Thừa Ngân thật sự làm tôi tức đến phát điên lên, A Độ cũng từng trừng mắt với hắn ta như thế.
Tôi không ngờ tay Cố Kiếm này có thể điểm huyệt được A Độ, thân thủ của A Độ rất cao cường, người bình thường căn bản không thể tiếp cận được nàng ấy, chứ đừng nói đến khống chế được nàng ta một cách đơn giản, võ công của gã Cố Kiếm này rõ ràng là khó bề tưởng tượng. Tôi nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
Thế nhưng hắn chỉ thở dài sườn sượt, ánh nhìn đặt vào thanh đao đã tuốt vỏ trong tay A Độ, với cả người đang thụt thò sau lưng A Độ là tôi đây… rồi hắn cũng liếc tôi lần cuối, sau cùng quay người bỏ đi.
Tôi ngóng theo cho đến khi hắn đã bỏ đi thật xa, trong ngõ hẹp trống vắng, cái gã Cố Kiếm quái đản đó cuối cùng bỏ đi mất hút. Tôi hỏi A Độ: “Người không sao