Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đông Cung

Đông Cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341385

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1385 lượt.

ào?”
Hắn tỏ vẻ chẳng mấy thiện cảm: “Không phải nàng bảo nàng chưa ăn thịt lợn, nhưng lại thấy lợn chạy rồi đấy thôi?”
“À!” Tôi phấn khởi nhỏm dậy, hoa tay múa chân miêu tả phường Minh Ngọc cho hắn nghe. Tôi tâng bốc phường Minh Ngọc lên thành chốn tiên cảnh giữa nhân gian, nào là bên trong thì vô số tiên nữ, nào là đán sáo hát ca, thơ từ ca phú, không gì không tường, không gì không biết…
Sắc mặt hắn chuyển sang tối sầm: “Vậy là nàng đến kỹ viện chơi à?”
“Kỹ viện cái nỗi gì, là phường Minh Ngọc chứ!”
“Đường đường là Thái tử phi của thiên triều, mà lại mò vào chốn kỹ viện!”
Trời đất ơi, giọng hắn rõ to, không chừng vách chỗ này còn có tai! Tôi bổ nhào đến bịt miệng hắn, quýnh quáng bảo: “Đừng có gào lên! Gào cái gì! Thiếp chỉ đi mở mang tầm mắt thôi, có làm gì xấu xa đâu!”
Lí Thừa Ngân liếc xéo tôi, dưới sức ép của lòng bàn tay tôi, hắn ậm ờ bảo: “Trừ phi…nàng…ta sẽ không kêu…”
Đừng bảo lại muốn gặm môi nhé?






Lũ đàn ông rặt 1 một thói chung ấy?
Tôi đương nhiên không vui: “Hôm qua chàng đã hôn thiếp mấy lần rồi, chúng ta thế là sòng phẳng lâu rồi nhé.”
Lí Thừa Ngân vạch cổ áo ra, chỉ vào vết sẹo trên ngực: “Thế cái này thì tính sao? Nàng định trả thế nào?”
Tôi trông vết sẹo có màu hơi hồng hồng ấy, không khỏi có chút nhụt chí: “Là do thích khách đâm chàng đấy chứ, có phải thiếp đâm đâu.”
“Là vì cứu nàng mạng nàng đấy nhé! Ta mà không đẩy nàng ra, không chừng nàng đã bị thích khách lấy mạng rồi.”
Hắn đóng kịch mới khéo làm sao, vừa lật ra giường đã duỗi thẳng đơ rồi nằm bất động.
Tôi gào lên qua khung cửa sổ: ‘Người đâu! Thái tử điện hạ ngất rồi này! Có ai không…” Tôi phải hét đến mấy câu xong, cửa điện cuối cùng mới mở toang, nhiều người xộc vào 1 lúc, nội cung tất tả đi truyền ngự y, phen này kinh động đến cả Thái hoàng thái hậu rồi.
Ngự y bắt mạch chẩn bệnh nửa ngày trời, sau cùng chỉ kết luận mạch tượng Lí Thừa Ngân không rõ ràng, tỳ khí hư.
Hai bữa đói meo nào đã ăn gì, đương nhiên tỳ khí hư vậy thôi. Nhưng mà Thái hoàng thái hậu đâu có nghĩ thế, người lại cho rằng Lí Thừa Ngân ngất vì kiệt sức, thế nên dù cho người có già không nên nết, cũng không đành nhốt chúng tôi mãi được.
Tôi thì được tiễn về Đông Cung, song Lí Thừa Ngân lại không có vận may ấy, hắn vẫn phải vào Trai Cung, dù gì thì mai sắp phải tế trời.
Dẫu đã về tới Đông Cung, nhưng đợt này nhiều việc bận bịu cần giải quyết rốt ráo, bệ hạ không hề để Cao quý phi đứng ra lo liệu đại lễ Nguyên Thần, mà việc ấy tạm thời do tôi làm chủ.
Tết nhất bận tối mắt tối mũi, thành ra mệt bã người, chẳng thấy tẹo thích thú nào.
Cái đáng lo nhất bây giờ là đại lễ Nguyên Thần, mặc dù có Vĩnh Nương và Cao quý phi phụ giúp, nhưng cái bài lễ nghi rườm rà ấy phí của tôi biết bao nhiêu thời gian để học thuộc, hơn nữa nối đuôi nhau ùn ùn kéo đến còn có không ít yến tiệc lẫn lễ lạt.
Hằng tối mỗi lúc ngồi tẩy trang tháo trang sức, tôi chỉ rặt gà gật, thế rồi hằng sớm toàn là lúc trời còn chưa hửng sáng, đã lại bị Vĩnh Nương lôi khỏi giường để trang điểm. Trước kia lúc có Hoàng hậu, tôi chẳng hề hấn gì, giờ thì khổ sở không biết bao nhiêu mà kể. Tôi nào là phải tiếp kiến vô số người quen lẫn không quen, nào là phải chệu chạo nhai những bữa cơm chẳng rõ mùi vị gì, mỗi 1 tuần rượu đều có nữ quan xướng tên, chúc mấy lời may mắn, rồi thì phải xem múa hát rõ nhạt nhẽo, nghe mấy vị mệnh phụ nội ngoại cười nói líu lo.
Bữa yến thú vị duy nhất chỉ có hôm mùng 5, hôm đó toàn thể dâu mới trong dân gian đều về thăm đằng ngoại, mà Hoàng thất thì có thết tiệc mời hết thảy các công chúa. Chủ yến là hai bà cô, vốn là cô của Hoàng đế bệ hạ, sau đó lần lượt là mấy vị trưởng công chúa, đều là cô của Lí Thừa Ngân. Dẫn đầu kính rượu tôi có trưởng công chúa tên gọi công chúa Bình Nam, bởi lẽ tôi là Thái tử phi, tuy vẫn là hậu bối, nhưng trước mắt ngôi vị Hoàng hậu còn bỏ ngỏ, tôi vẫn được xem như nữ chủ nhân của Hoàng thất.
Tôi nhấp ngụm rượu, đích thân Vĩnh Nương đỡ BìnhNamcông chúa bình thân, tôi chợt nhớ ra, trưởng công chúa BìnhNamlà mẫu thân của Bùi Chiếu đây mà.
Bùi Chiếu và bà ấy chẳng được mấy nét hao nhau.
Thành ra bất giác tôi mới đảo mắt tìm kiếm công chúa Lạc Hi, trước kia tôi thật chẳng mấy để ý đến muội ấy, chung quy cũng tại công chúa trong hoàng thất quá nhiều, tôi và đằng các công chúa không mấy khi gặp gỡ, lắm nàng trong mắt tôi cứ y chang y tạc, chính là cô bé đang mặc Địch y ngồi kia. Lần này nguyên do ở cả Bùi Chiếu nên tôi tỉ mỉ để mắt đến công chúa Lạc Hi, muội ấy có vẻ bề ngoài xinh đẹp, dáng dấp tao nhã, không ngờ nom muội ấy so với trưởng công chúa Bình Nam hệt như mẹ và con gái. Tiệc rượu hoàng tộc theo thông lệ thì phải có ngâm thơ vịnh phú. Từ tinh mơ Vĩnh Nương đã mời 2 cao thủ đến hộ tôi làm 3 bài “Mừng thái bình”, tôi cứ ngâm nga theo nguyên mẫu đã thuộc là được. Công chúa Lạc Hi ngâm một điệu Thanh bình, trong đó có đến vài chữ tôi không biết, chứ đừng bảo hiểu được ý tứ bài thơ. Thế nên tất cả mọi người đều khen thơ t


Polly po-cket