
Tác giả: --> 50 độ U Lam<!--
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134631
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/631 lượt.
chết tiệt kia, Chung Thiêm…”
Lại nữa rồi, Bạc Băng nhanh chóng cắt đứt lời ca tụng công đức phía sau của mẹ, tiếp tục thưởng thức hương vị chocolate.
Ăn nốt miếng cuối cùng, cô nhìn lại trong hộp, khổ sở nuốt nước bọt…
Vốn dĩ là, có một số thứ, khi ta đã nếm qua… sẽ trở nên nghiện.
Ngày đầu tiên đến phòng nghiên cứu, phó giáo sư đã giao cho Bạc Băng đề bài chính thức, trước hết cho cô quan sát hình dạng của một số tế bào ung thư và vi khuẩn, học làm quen với bối cảnh ban đầu.
Suốt một buổi sáng, Bạc Băng ở phòng thí nghiệm trên tầng năm quan sát quá trình phát triển của tế bào ung thư phổi, ghi chép thật cẩn thận quá trình thí nghiệm xong thì lưng cô đau nhức rã rời. Cô đứng lên vừa xoa xoa thắt lưng vừa bước ra hành lang hít thở không khí trong lành.
Ánh mắt đang lơ đãng trong không trung, đột nhiên bị thu hút về hành lang phía bên kia.
Hành lang bên ấy là gian phòng thí nghiệm vô khuẩn, xuyên qua cửa sổ bằng kính cô thấy một người thanh niên mặc một chiếc áo blouse trắng, khẩu trang trắng tinh che khuất gương mặt của anh ta. Người thanh niên đó đang chăm chú khâu vết thương cho một con chuột bạch, người anh ta hơi nghiêng nghiêng, những ngón tay thon dài cầm chiếc kim bạc như đang múa lượn hết sức nhẹ nhàng trên miệng vết thương.
Bạc Băng chưa bao giờ trông thấy bóng dáng một người đàn ông khi mặc chiếc áo blouse trắng lại thanh thoát, phiêu diêu đến như thế, dáng vẻ cao ráo của anh ta trầm tĩnh gần như bất động, dường như ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm vẻ trang nghiêm của anh ta lúc này…
“Cám ơn!” không đợi cô nói thêm lời nào, Tần Tuyết cũng chẳng nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ngắt điện thoại.
Có lẽ Tần Tuyết không hiểu ý của cô, cũng có lẽ cô ấy nghĩ rằng Bạc Băng đang xen vào việc riêng của mình, Tần Tuyết là người bạn duy nhất của cô tại nơi xa lạ này, cô thật sự đau lòng vì cô ấy.
Bạc Băng thở dài, cảm thấy mình quá bất lực.
…
“Em và Tần Tuyết là bạn sao?” Bạc Băng giật bắn người, cô hoảng sợ không phải vì âm thanh vừa phát ra, mà vì âm thanh đó chính là một câu tiếng Trung phát âm thật rõ ràng.
Bạc Băng quay đầu, người thanh niên mặc áo blouse trắng cô vừa thấy lúc nãy bước ra từ phòng vô khuẩn, đứng ngay phía sau cô. Anh khéo léo tháo chiếc bao tay plastic ra, rồi cởi bỏ chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt xuống.
Một gương mặt nghiêng nghiêng, chân mày khẽ nhếch lên, đôi mắt dần dần nâng lên… Gương mặt đẹp trai kia suýt chút nữa đã lấy mạng cô.
“Diệp…” Do hoảng sợ quá mức, suýt chút nữa cô đã gọi thẳng tên anh, may mắn thay cô kịp thời sửa lại: “Sư huynh!”
Anh nhẹ nhàng gật đầu, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô. Bỗng nhiên Bạc Băng phát hiện, khi anh mặc áo blouse trắng, thần thái trên người anh đều thay đổi, nét mặt thì trở nên nghiêm túc, nụ cười cũng hoàn toàn mất đi vẻ xấu xa vốn có.
“À… Quan hệ khá tốt, khi vừa mới sang đây, Tiểu Tuyết giúp đỡ em rất nhiều.”
“Ừm, vậy thì phiền em khuyên cô ấy: Chứng đau đầu của cô ấy xuất phát từ việc suy nghĩ quá nhiều, mỗi lần đau chỉ có thể tạm thời khống chế bằng thuốc giảm đau, cần phải chữa trị tận gốc mới dứt được…”
“Em hiểu rồi.” Bạc Băng nói.
Anh dường như có chút nghi ngờ: “Em thật sự hiểu sao?”
“Anh muốn em nói với cô ấy: Những suy nghĩ của cô ấy khiến cô ấy đau đầu, không nên ỷ lại vào thuốc, mà cô ấy nên điều tiết lại cảm xúc của mình…” Cô dừng một chút: “Đau dài không bằng đau ngắn! Đúng không?”
“Đúng rồi! còn nữa…” Anh bổ sung thêm một câu: “Đừng nói là anh nói.”
“Em biết rồi!”
Anh không thể hứa hẹn gì với Tần Tuyết, cũng không muốn cô ấy có bất kì hy vọng hư ảo nào. Chính vì thế anh mới tuyệt tình như vậy, chỉ như thế mới khiến cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng, không cần lãng phí tình cảm vì anh.
…
“Bạc Băng.” Cô vừa có ý định trở về phòng nghiên cứu, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi cô lại. “Sáu giờ anh sẽ trở về nhà trọ, tiện đường anh sẽ ghé siêu thị Carrefour mua ít đồ dùng, em có muốn đi cùng với anh không?”
Bạc Băng suy nghĩ kỹ kế hoạch thí nghiệm vào chiều nay, cũng không tốn thời gian nhiều lắm.
“Được rồi, em…”
Bạc Băng đang muốn hỏi nên liên lạc với anh như thế nào thì giáo sư Tanaka đã từ thang máy bước đến, vừa lúc ông thấy Diệp Chính Thần thì lập tức nở một cụ cười tươi, chủ động chào hỏi anh.
Diệp Chính Thần hơi cúi người, dùng tiếng Anh chào hỏi ông: “Chào giáo sư Tanaka.”
Giáo sư Tanaka vuốt vuốt cằm, ánh mắt di chuyển về phía Bạc Băng, cô nhanh nhẹn cúi người 90 độ chào hỏi ông, trong lòng lại thầm mắng lễ tiết Nhật Bản thật là phiền phức.
Thân người cúi chào của cô vẫn chưa trở về tư thế ban đầu, thì bất ngờ cô nghe được Diệp Chính Thần nói một câu bằng tiếng Anh cực kì rõ ràng: “Đây là bạn gái của em, Bạc Băng.”
Hả??! Mặc dù, trong tiếng anh từ “Bạn gái” có rất nhiều nghĩa, nhưng mà… Quan hệ của anh và cô hiện nay, đơn giản là một phần ý nghĩa đó cũng chưa tới nha, đây là phương thức giới thiệu gì thế??
Giáo sư Tanaka vừa nghe như vậy, vẻ