
Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng
Tác giả: --> 50 độ U Lam<!--
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134648
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/648 lượt.
óng người. Chỉ có một chậu xương rồng xấu xí và một cái bánh ga-tô chúc mừng sinh nhật thật to.
Bạc Băng mừng rỡ cầm chiếc bánh ga-tô lên, xoay người lại cô thấy tờ giấy dán trên cửa: “Nha đầu, buổi tối anh và em cùng ăn cơm!”
Khóe miệng cô không kiềm chế được mà cong lên một nụ cười hạnh phúc, miệng vẫn không nhịn được nói thầm một câu: “Đáng ghét!”
Ngay sau đó, cô quyết định không đến phòng thí nghiệm nữa, ở nhà chuẩn bị buổi tiệc một cách tỉ mỉ, chúc mừng sinh nhật cho chính mình.
Hôm đó, Diệp Chính Thần cố ý mời mọi người đi hát karaoke, chơi đùa rất vui vẻ, anh Phùng nói: “Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, hai đứa bọn em không mau bày tỏ tình cảm của mình đi, đừng che giấu nữa.”
Bạc Băng cười: “Em xem sư huynh như anh trai của em vậy.”
Diệp Chính Thần bổ sung thêm: “Em và Bạc Băng là quan hệ nam nữ trong sáng.”
Mọi người cười lớn một tràng, có người chỉ vào Diệp Chính Thần nói: “Hai chữ trong sáng thốt ra từ miệng cậu, nghe không trong sáng chút nào?”
Mọi người thật sự không hiểu, tình cảm của cô và anh lúc đó đơn thuần chỉ là tình cảm của hai người xa quê hương học cùng trong một đất nước xa lạ, Bạc Băng cũng không thèm bọn tranh luận với bọn họ nữa. Tình cảnh như thế này càng giải thích lại càng thêm mờ ám, không bằng để mọi người tự suy đoán vẫn tốt hơn.
Dù sao, cô cũng biết rằng bản thân cô rất… Rất quý trọng thứ tình cảm ấy. Cô cố gắng bảo vệ nó, chỉ hy vọng rằng tình cảm của cô và anh sẽ như những giọt nước từng giọt, từng giọt một tích tụ thành một dòng suối, để tháng ngày khô khan sống ở Nhật Bản sẽ được thứ tình cảm đó làm tươi mát thêm.
Bạc Băng thường nghĩ, nếu có một ngày cô già đi, ngồi trên chiếc xích đu ở ban công tưởng nhớ về những ngày tháng này, cô chắc chắn sẽ mỉm cười thật hạnh phúc, cảm ơn trời đất đã tặng cho cô người một đàn ông đặc biệt như thế này vào thời điểm mà cô cô đơn nhất.
Bạc Băng từng nghĩ, thứ tình cảm đơn giản giữa cô và anh sẽ không bao giờ thay đổi, nếu như Diệp Chính Thần không bị thương, nếu như Ngô Dương không xuất hiện…
***
Khoảng thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt, mấy tháng đã qua rồi.
Vào một buổi chiều, Bạc Băng đang ở trường, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, anh nói anh bị thương, đang ở phòng cấp cứu.
Bạc Băng choáng váng, cô trực tiếp chạy thẳng từ trường học đến đến phòng cấp cứu của trường đại học.
Cánh tay phải của anh bị trầy một mảng da khá lớn, nhìn thấy máu chảy ra từ chỗ bị thương làm đầu óc Bạc Băng mơ mơ hồ hồ. Đến khi xác định anh không bị gãy xương, ở những nơi khác trên cơ thể cũng không bị thương, cô mới lả người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Anh dùng tay áo lau lau những giọt mồ hôi trên trán cô.
Bạc Băng lo lắng hỏi anh: “Vì sao anh lại như thế này?”
“Không cẩn thận nên bị ngã.” Anh trả lời bằng giọng điệu thoải mái.
Một người đàn ông không cẩn thận làm mình bị ngã đến mức chảy máu, chỉ có ma mới tin anh. Bạc Băng đưa mắt nhìn anh: “Hay là giành bạn gái với người khác, nên bị người ta đánh?”
Anh bất lực lắc đầu: “Em thật là hiểu anh!”
“Em thật sự đoán đúng sao?”
Diệp Chính Thần không nói gì.
Hơn tám phần là bị cô đoán trúng rồi.
“Anh giành bạn gái với ai thế? Sao bọn họ ra tay tàn nhẫn vậy?”
Anh thở dài, vẻ mặt thần bí nói cho cô biết: “Là xã hội đen. Có thể là đại ca nào đó gặp được anh lên giường cùng với bạn gái của hắn, tức giận quá, nên bảo đàn em đi đánh anh. May mắn là anh chạy nhanh, từ tầng hai nhảy xuống cố gắng chạy trốn, nếu không ngay cả tính mạng cũng không còn.”
“Trời ạ! Thảm như vậy sao?!” Bạc Băng nghe anh nói mà toát mồ hôi lạnh.
“Em nghe nói xã hội đen Nhật Bản rất tàn nhẫn, sau này anh phải cẩn thận, tốt nhất là đừng để bọn họ gặp được anh, nếu không, bọn họ nhất định không bỏ qua cho anh đâu…”
“Đương nhiên rồi. Bọn họ nói, nếu để họ gặp lại anh, họ sẽ đem anh chặt thành từng đoạn, rồi sau đó cho cá mập ăn!”
“Chúng ta báo cảnh sát đi?” Bạc Băng nhỏ giọng nói.
“Cảnh sát cũng không thể bảo vệ anh 24/24 đâu.”
Vậy phải làm sao bây giờ? Bạc Băng sợ đến mức trong lòng bàn tay vã đầy mồ hôi lạnh, cô ra sức cọ tay vào chiếc váy.
“Em không cần lo lắng. Osaka lớn như vậy, không dễ dàng gì mà gặp được anh đâu.” Anh trấn an khi trông thấy vẻ mặt lo sợ của cô.
Bạc Băng vẫn lo lắng, cô không nhịn được mà khuyên bảo anh: “Sư huynh, ở bệnh viện có nhiều y tá đẹp như vậy, anh cần gì mà phải tranh giành một cô gái không đứng đắn? Sau này, anh đừng có vào uống rượu ở những nơi như thế nữa… Nhỡ xảy ra chuyện gì, người thân của anh phải làm sao bây giờ…” Bỗng nhiên Bạc Băng thấy cô nói chuyện có nét rất giống mẹ cô, trong lòng cô tự chế giễu chính mình.
Nhưng… Anh thì không hề biểu lộ ra bất cứ sự nhàm chán nào, vẫn hứng thú nghe cô giáo huấn.
“Thật sự xin lỗi cậu!” Bất chợt có một giọng nói tiếng Nhật mềm mại cắt ngang lời nói kế tiếp của cô. Bạc Băng tò mò quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy một người phụ nữ Nhật Bản khá trẻ tuổi đang cúi đầu, dùng tiếng Nhật nói: “Cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu!