Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Tiên Ca

Động Tiên Ca

Tác giả: Hồ Điệp Seba

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 134898

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/898 lượt.

“Lệ tận nhi kế chi dĩ huyết”. (lệ cạn lại dùng đến máu)
“…Ồn ào chết được.”
Rõ ràng là thanh âm thực non nớt, lại mang áp lực trầm nặng thiếu chút nữa khiến tôi đã khóc ra máu còn phun máu. Tôi trố mắt nhìn bãi cỏ mới một giây trước trống không, bỗng xuất hiện một đứa bé vẻ mặt lãnh đạm.
“Ồh?” vẻ mặt lãnh đạm của nó thấm vào một tia kinh ngạc, “Ngươi là… Tu sĩ đi? Sao lại có mùi của gió và hoa?” nó ngửi ngửi một chút, tư lự, “Ngươi là vu gì? Sao vừa là tu sĩ, vừa là vu?”
Đứa bé kia, rõ ràng mang bề ngoài của một đứa bé. Nhưng thật khổng lồ… phi thường, phi thường… khổng lồ. So với những “Chủ nhân” mà tôi từng gặp trong lúc đi du lịch, còn khổng lồ hơn, cường tráng hơn, trẻ hơn, sức lực lại mạnh mẽ một cách dị thường kiêu ngạo.
Vân Mộng… Lúc còn trẻ, là cường hãn đến không thể nhìn gần thế này sao…?
“Vân Mộng?” đứa bé lãnh đạm cười cười, “Vu của Khải Mông đúng không… bảo sao có thể khóc lóc ầm ỹ muốn chết. Khóc cái gì? Thứ ngươi quý trọng nhất, vẫn luôn ngay tại lòng bàn tay ngươi kìa.”
Tôi mở bàn tay ra, có một phiến lá rất nhỏ rất nhỏ, xanh biếc ướt át. Là mầm lá non của A Hoa. Chiếc nhẫn bạc vẫn luôn không có phản ứng, đột nhiên nhá lên một chút.
Đợi tôi ngẩng đầu lên, đứa bé kia đã biến mất.
Tôi thần phục, tôi cầu nguyện, tôi thuận theo. Nước mắt lẫn lộn với máu rơi vào trong mảnh đất dồi dào sức sống này. Mặc dù tôi vẫn chưa biết mình đang ở nơi nào… Nhưng tôi biết, “Chủ nhân” của nơi này tính tình không tốt lắm, lại khoan dung đặc xá cho chúng tôi.
***
(MTY giải thích lan man: Loan Ca cũng bị cuốn vào vòng xoáy của Truyền Tống Trận, và được A Hoa bảo vệ để không bị tổn thương, vì những Truyền Tống Trận đã cũ và bị phá hủy, tính ổn định không cao, trong lúc truyền tống sẽ gây nguy hiểm cho người truyền tống, đến cả Vô Cùng cũng bị thương mà)






Sau đó tôi bị vài thầy tư tế phụng mệnh “Chủ nhân” đến nhặt tôi về, bọn họ tự xưng là Quy Hư thần dân. Đại khái là nhờ bánh mỳ phiên dịch có sẵn trong những người tu tiên, nên chúng tôi không có vấn đề về giao tiếp… Thậm chí bởi vì tôi là Vu tập sự, còn cho tôi ở chung với đám thần dân họ, cũng không tệ lắm.
Tôi cư nhiên đến Tuệ Cực, siêu kỳ diệu.
Nơi này chiếu theo cách nói của phàm nhân là Kiềm Quận, nhưng Quy Hư thần dân lại tôn kính gọi là “Địa Căn”, nghe nói người tu tiên còn e dè gọi là “Tịch diệt chi địa” (vùng đất hủy diệt).
Vùng đất này, là nơi mạnh nhất, lại cực kỳ bài ngoại* nhất, sức sống mãnh liệt gai góc, âm dương cắn nhau như rắn cắn đuôi, là nơi mà người tu tiên sợ hãi nhất, người tu tiên ở đây bị áp bức mạnh đến mức còn không bằng phàm nhân…
* Bài ngoại: bài xích người ngoài, loại bỏ những gì của nước ngoài.
Nhưng “Chủ nhân” của tây nam đại Địa Căn thật sự là đầu óc xấu xa. Đã kiêu căng thì thôi đi, còn rất có sở thích ác ý. Không phải Thần nói rất bài ngoại rất chán ghét tu sĩ sao?
Tôi đã thật vất vả mới hạ quyết tâm được, đã chuẩn bị rất tốt rồi… Tuy Thần liều chết không thừa nhận, nhưng tôi tuyệt đối không tin Vô Cùng thân là người tu tiên, có bản lĩnh tự mình tìm được tôi.
Đây chính là vùng tây nam đại Địa Căn a, cái nơi này Ngũ Hành hỗn loạn đến không chịu được, người tu tiên cơ hồ không bước chân vào được nửa bước.
Hắn trừng tôi, tôi lảng tránh ánh mắt hắn, kéo thấp mũ, cứng ngắc không biết làm sao. Do dự một lúc, tôi bất chấp khó khăn, đi vượt qua người hắn.
Đừng khóc, không cho phép khóc. Chẳng phải đã biết khả năng sẽ như vậy sao? Ném đi Chớp mắt trăm năm mà Vô Cùng quý trọng nhất, thì khả năng sẽ bị hắn chán ghét. Chỉ hy vọng hắn sống sót… Ngay từ đầu đã như thế, cuối cùng cũng nên là như thế này.
Hắn yêu nhất vẫn là cái thứ đồ chơi kia… không biết khi nào mới nghĩ đến tôi.
Lúc đi ngang qua nhau, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, không biết liệu hắn có thể một đao giết tới hay không… Khi đó tôi nên làm gì bây giờ, nên làm thế nào… Không biết, thật sự không biết.
Tôi bị hắn ôm chặt vào lòng.
Đừng khóc, không cho phép khóc.
“…Loan Loan.” Hắn khóc không thành tiếng.
“…Anh không đuổi kịp Chớp mắt trăm năm sao?” giọng tôi thật xa xôi, trống rỗng.
“Đuổi kịp.” Vô Cùng dùng giọng khàn khàn, thều thào nói, “Nhưng không còn Chớp mắt trăm năm nữa.”
Sau đó Vô Cùng nói cho tôi biết, hắn và Vô Danh hai lần xuyên qua Truyền Tống Trận vỡ nát đầy nguy hiểm, có thể là đuổi theo Chớp mắt trăm năm.
Tuy rằng vận khí hắn có vẻ tốt hơn, trước lúc rơi xuống đất đã cướp được Chớp mắt trăm năm, song lại cảm thấy một cảm giác hư không dị thường. Cuối cùng hắn cũng không giết Vô Danh chỉ còn một hơi tàn thoi thóp, ném Chớp mắt trăm năm vào trong vòng xoáy linh khí cuồn cuộn hỗn loạn của Ngũ Hành, trong chớp mắt liền phân giải thành vô số linh kiện li ti, vui mừng reo hò như pháo hoa mà bay đến nơi Tây nam đại Địa Căn này.
“…Tại sao?” Tôi mờ mịt.
“Không biết. Anh không biết…” từng giọt nước mắt Vô Cùng lăn dài theo đường nét khuôn mặt tôi mà rơi xuống, “Chỉ là cảm thấy… không có em, mọi thứ đều không còn thú vị nữa