
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134376
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.
Nhất bái thiên địa -- nhị bái cao đường -- phu thê giao bái -- đưa vào động phòng!
Ở một loại tình huống, một câu nói cuối cùng, nhất định sẽ khiến cho tân khách tụ tập ở bốn phía xem buổi lễ và cười lớn kêu hoan hô, ầm ĩ muốn ép chú rể uống quá chén, muốn náo động phòng hoa chúc.
Nhưng hôm nay lại có điều bất đồng, hôm nay...Bắc Tống ngày 18, tháng giêng, năm thứ hai Cảnh Đức. Tại nơi biên cương hoang vắng này, ở nơi có khí hậu lạnh giá đất đai khô cằn, trong hôn lễ mà hai bên gia đình có thân phận cao quý đáng lẽ phải náo nhiệt, thế nhưng không có tiếng hoan hô, cũng không có ai nâng chén chúc mừng, tất cả mọi người đều giấu diếm ý căm hận, chán ghét lẫn nhau. Trong không khí nặng nề, tân nương được tất cả mọi người đưa vào động phòng. Hai bên cẩn thận ngồi xuống, hai bên nhìn nhau nồng đậm địch ý.
Chỉ có chú rể tựa hồ không bị không khí địch ý này lây nhiễm, giơ ly rượu lên bình tĩnh mỉm cười nhưng trong mắt hắn dường như không có nụ cười này.
"Mẹ nó! Tại sao là hắn?" Chú rể ở trong lòng căm giận thầm mắng, hắn đường đường là Vương gia Đại Liêu quốc, thống lĩnh trăm vạn đại quân binh mã - Chấn Thiên tương quân mà ngay cả nương tử cũng không được tự mình lựa chọn. Chết tiệt! lão Hoàng đế biết tự mình nói sẽ không lay động được hắn, liền mang Thái hậu tới dọa hắn, mà lão nương kia cũng thật quá đáng, rõ ràng là Thái hậu cùng lão hoàng đế thấy hắn gây dựng sự nghiệp to lớn, vì vậy cho rằng dễ dàng, quyết định tự mình ra trận dẫn binh vào đánh chiếm Bắc Tống, nhưng lại thua ngay trận đầu, sau cùng vì Đại Tống mưu cầu hoà bình, nên dùng hắn làm vật hy sinh vô tội đáng thương!
Gia Luật Long Khánh dở khóc dở cười nói: "Mẫu hậu, ý con không phải vậy.."
“Vậy là con đáp ứng?" Nghĩ âm mưu được như ý, từ trong khăn tay, khuôn mặt của Tiêu Thái Hậu tươi cười mà ngước lên." Mẹ cũng biết là con nghĩ mẹ làm uất ức con, không có yêu thương con. Con yên tâm, mẹ có chuẩn bị mấy mỹ nhân để làm trắc Vương phi tuỳ con chọn, chỉ cần con biết điều một chút đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Đây chính là mẹ của hắn, nhiều năm chấp chưởng quân cơ đại sự Liêu quốc, dám làm dám chịu Thừa Thiên Hoàng thái hậu, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, cho dù là hoàng đế lão ca cũng phải hết sức kiêng kỵ, mà nàng Tiêu thái hậu không để ý đại sự gì quan trọng, liền đem hôn sự không ai muốn này đưa đến trên đầu của hắn!
Từ trước đến giờ, cô nương của Tống triều không bước ra khỏi cửa, cổng kín cao tường, nói lớn tiếng một chút cũng có thể hù chết nàng; lực tay mà nặng một chút cũng có thể gãy thắt lưng. “Những người bị đưa tới hòa thân, không phải thiếu sót cái này cũng thiếu sót cái kia, ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, hoặc là lão xử nữ lớn tuổi không ai thèm lấy, hoặc là xấu xí cứng nhắc không nhận ra người. Nhị ca, huynh cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút!" Tam đệ Tề Vương Gia Luật Long Hữu nói như thế.
Đồ không có lương tâm! Vì ngăn ngừa tai họa bất ngờ này, mấy tháng trước nàng cũng vội vàng đồng ý thành hôn thay cho tỷ tỷ nàng, vậy mà nàng ấy không đồng ý canh cửa để cho nàng ra ngoài. Hừ chờ coi? Cái tên Vương gia Đại Liêu khốn kiếp nàng sẽ giết hắn cho mà xem.
Để cho hắn chết! Thật đơn giản, chỉ cần đem chủy thủ đâm một nhát vào trái tim hắn liền đại công cáo thành, thừa dịp lúc ban đêm mà chuồn êm lại càng là sở trường của nàng, lúc đó thì thần không hay, quỷ không biết. Tiếp theo, một cỗ xe ngựa sẵn sàng để nàng chạy về biện kinh trong hai ngày. Sau đó Đức Phi ở bên tai Hoàng thượng nói một câu Chấn Thiên tướng quân Liêu quốc Gia Luật Long Khánh đã chết. Kế tiếp, Hoàng thượng sẽ thừa dịp Liêu quốc vô cùng đại loạn, mang quân đi chinh phạt Đại Liêu, sau đó thì ... Chính là luận công ban thưởng !
"Hắc hắc hắc"! Tân nương Trầm Tiểu Tiểu, tự mãn cười hắc hắc, đợi nàng làm nên công lao này, xem Lưu Hoàng hậu còn dám khi dễ Đức Phi cô cô của nàng hay không!
Trầm Tiểu Tiểu, vừa tròn mười sáu tuổi, người cũng như tên, Tiểu Tiểu như ngọc Hương Trụy Nhi, là cháu gái của Bắc Tống quang lộc Thiểu Khanh Trầm Kế Tông, nữ nhi của Đô chỉ huy sứ Trầm Thiệu Văn. Nếu thân là con cháu nhà võ tướng, cho dù là thân nữ nhi, cá tính hoạt bát nghịch ngợm khiến nàng ở trước mặt mọi người biểu lộ mình không phải là một cô nương mảnh mai yếu đuối, mặc dù chữ nghĩa nàng không biết mấy, nhưng cả quyển sách đối với nàng mà nói giống như cả một đại dương. Tam tòng tứ đức nàng không hiểu, nữ công tinh xảo lại càng không biết, nàng chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung và chuyên gây sự làm mọi người phải lo lắng.
Mặc dù bản tính nàng bướng bỉnh, hoạt bát hiếu động, nhưng ở kinh sư không người nào không biết, không người nào không hiểu, dung mạo diễm tuyệt, Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhất là trên trán giữa đôi lông mày có một viên đỏ tươi ướt át như nốt ruồi Quan Âm, càng làm cho mọi người khi thấy nàng không khỏi hô to là Quan âm mỹ nhân. Hơn nữa, lúc nàng còn chưa tới tuổi cập kê đã có nhiều người cầu hôn cơ hồ muốn đạp phá cửa hạm, dĩ nhiên, sau khi nàng đến tuổi cập kê người cầu hôn lại càng đông như trẩy hội.
Nhưng, mỗi