Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134829

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/829 lượt.

mặn, có vị của nước mắt; môi anh thanh mát, có phần lóng ngóng; cô hôn anh, hôn rất mạnh, nóng bỏng như một ngọn lửa.
Nụ hôn này chỉ kéo dài vài giây.
Cô buông anh ra.
Đôi mắt cô sáng rỡ như ánh sao.
Đôi má anh vừa đỏ vừa nóng.
Cô cười trong nước mắt:
“Để em làm người yêu của anh có được không?”
Cô lại hôn anh.
Nụ hôn này rất dịu dàng, hôn lên môi anh như một vệt lông vũ phất qua, đầu lưỡi nhỏ ngọt ngào của cô khẽ hôn lên mỗi đường nét tuyệt mỹ của đôi môi anh.
Nụ hôn này rất dài, hôn đến khi mưa không còn rơi, hôn đến nỗi ánh sao thẹn thùng nấp vào bóng đêm.
Cô vừa hôn anh, vừa hỏi:
“Là người yêu của anh, được không?”
Gió đêm dịu dàng khẽ vờn bên anh.
Trong đôi mắt Huân ánh lên gương mặt e ấp của cô.
Anh khẽ ôm lấy cô.
Mặt đỏ bừng hôn lên đôi môi cô.
Thì ra…
Được cô hôn và được hôn cô, lại ngọt ngào như nhau!
Tiểu Tuyền đổ bệnh.
Đầu óc choáng váng nằm trên giường, trên trán đắp túi chườm lạnh, tay phải không ngừng rút khăn giấy lau nước mũi, đau khổ quá đi mất!
Thế nhưng, nhìn thấy Huân tất bật vội vã chăm lo cho cô, lại cảm thấy hạnh phúc quá chừng!
Một bát cháo cá nóng hôi hổng khói bốc nghi ngút đưa đến.
Huân dìu cô ngồi dậy, bón từng thìa cho cô ăn, ân cần dịu dàng đến nỗi khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Ngon quá, cá rất ngon, cháo rất thơm.”
Tiểu Tuyền dùng hết những lời khen ngợi, cô biết làm món cháo cá rất phiền phức, phải gỡ hết xương cá ra, rồi còn phải điều chỉnh lửa cho vừa nữa.
Cô nắm lấy tay anh:
“Huân, anh đối xử tốt với em quá.”
Huân cẩn thận dùng khăn giấy lau miệng hộ cô:
“Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Đợi lát nữa hãy ăn. Em muốn nói chuyện với anh.” Cô nhào vào lòng Huân.
“Nói gì cơ?”
Anh lấy chăn bông quấn lấy cô, để cô yếu ớt dựa vào cho thoải mái hơn.
Ngón tay cô vờn đùa nút áo của anh:
“Ừ, thì là… tại sao anh lại nấu được món cháo ngon như thế?”
Anh nói với vẻ nghiêm túc:
“Từ nhỏ anh đã biết nấu cơm, nếu nấu ngon thì mẹ sẽ khen anh là cậu bé ngoan.” Anh mỉm cười, “Anh rất thích được khen ngợi, thế nên cảm thấy rất hứng thú với việc nấu ăn.”
“Hê hê, thì ra lúc nhỏ Huân rất ngoan ngoãn.” Cô tò mò, không hiểu tại sao trưởng thành rồi anh lại trở nên cô độc khó gần như vậy?
“Về sau vào cô nhi viện, không còn ai để tâm chăm sóc, mới làm vài món đơn giản để không bị đói bụng.” Anh cười khổ sở.
“Cô nhi viện?”
Cô bàng hoàng.
Huân trưởng thành trong cô nhi viện ư? Thảo nào xuất thân của anh như một câu đố vậy.
Cô nhìn anh chăm chú:
“Huân, anh nói những điều này, không sợ em tiết lộ ra sao?”
Anh khẽ khàng nâng cằm cô lên, đôi mắt lấp lánh như pha lê tìm nhìn cô:
“Có không?”
Cô cắn chặt môi:
“Em đã từng bán đứng anh, anh không nghi ngờ em chút nào ư?”
Anh mỉm cười:
“Nếu nghi ngờ em, sao chúng ta có thể ở bên nhau được?” Nếu đã đón nhận cô, hôn cô rồi, thì anh sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng nơi cô.
Ngón tay cô co lại trước ngực anh.
Anh hôn lên trán cô:
“Nếu đã quyết định yêu em, vậy thì sẽ giao trái tim anh cho em. Để nó vui vẻ, hoặc đau khổ, chỉ nằm ở quyết định của em thôi.”
Còn anh, chấp nhận đánh cược chấp nhận chịu thua.
Anh hôn lên trán cô như đại dương ấm áp, cô dang rộng đôi tay ôm chặt lấy anh.
Khoảnh khắc này.
Cô đã biết.
Cô đã yêu người trong vòng tay mình. Cô mãi mãi sẽ không làm tổn thương anh, dù có chết cũng không để bất kỳ ai làm anh đau khổ.
Cô không muốn làm một tiểu ma nữ oai phong nữa, chỉ cần là thiên sứ bảo vệ anh thôi.
Dựa vào lòng anh một lúc lâu, cô mới lẩm bẩm:
“Huân, em cứ tưởng rằng, anh không bao giờ tha thứ cho em nữa. Lúc em nhào ra khỏi nhà anh, cảm thấy chút hy vọng cuối cùng cũng vỡ nát, nhưng lại không nỡ rời xa anh, đau đến mức tim như bị khoét ra mất ấy.”
Anh dựa cằm lên mái tóc đỏ của cô: “Anh không muốn tha thứ cho em. Em biết khi anh nhìn thấy em ngụy biện, còn lấy mấy tấm hình ra uy hiếp anh, anh cảm thấy rất tổn thương. Em đúng là một tiểu ma nữ ác độc, anh muốn mình mãi mãi không bao giờ nhìn thấy em nữa… Nhưng, khi em nắm lấy tay anh, khi em xin anh tha thứ, khi em nhào đến trước chiếc xe ấy để ôm lấy anh… anh lại thấy, chỉ cần được ở bên em, thì chẳng còn gì là quan trọng nữa.”
Cô bĩu môi:
“Thế mà anh còn lạnh lùng với em.”
Anh cười như trẻ thơ:
“Không thì anh phải làm sao đây. Chẳng lẽ em vừa nói ‘tha thứ cho em’ thì anh nói ngay ‘được’? Thế thì có phải kỳ quặc quá không? Vả lại…” Sắc mặt anh dần dần tái nhợt, “Em nói lúc ở bệnh viện, em muốn bỏ anh, muốn bỏ cuộc, sau đó bỏ đi mà không hề quay đầu lại.”
Cô há hốc mồm:
“Đó… đó là… ai da, không phải em có ý đó, em…”
“Vậy nên, là do em có lỗi với anh.”
Huân rút ra kết luận.
Cô buồn cười quá, hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Huân ngẫm nghĩ, “Em bắt buộc phải đối xử thật tốt thật tốt với anh.”
“Tốt bao nhiêu nào?”
“Tốt như anh đối với em.”
“Tốt hơn có được không?”
“Không được.”
“…”
“Không ai có thể tốt như anh đối với em.”
“Cái chữ ‘tốt’ này nói qua nói lại làm em chóng mặt quá