Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dưa Gang Nhỏ Của Tôi

Dưa Gang Nhỏ Của Tôi

Tác giả: Nhạc Nhan

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 134666

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/666 lượt.

g tiên sinh, anh không cần phải đi làm sao? Trễ giờ rồi đấy."
"À, đúng rồi, tôi biết rồi, tạm biệt Cường Cường." Trong âm thanh Vương tiên sinh mang một chút nghẹn ngào.
Ba vừa mới lái xe đi, Cường Cường liền bày ra khuôn mặt lạnh lùng, đi vào bên trong trường.
"Cường Cường, con không phải là không rời xa ba của con được hay sao?" Viên Viên hỏi với theo hắn.
Chỉ thấy Cường Cường quay đầu, làm ra dáng “ông cụ non” trả lời: "không chịu được lâu, ba sẽ đến đón con về nhà thôi."
Viên Viên khoang tay trước ngược, nhịn không được muốn ngắt khuôn mặt cậu bé một cái.
Thiệt là, rõ ràng còn là con nít, đừng chỉnh ba của mình thảm đến vậy có được không?
Vương tiên sinh mỗi lần lái xe rời đi trong lòng đều cảm thấy tràn đầy tội lỗi!
Hắn nhất định sẽ không nghĩ tới, đôi mắt đẫm lệ sương mù cuả con trai bảo bối của hắn đã nhanh chóng biến mất, khi hắn vừa rời đi lập tức quên đi sự hiện hữu của hắn, hí hửng chạy tới nha bếp tìm thức ăn.
Thật vất vả để trôi qua một ngày, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện tối qua lại làm trái tim Viên Viên trở nên bộp chộp.
Cô nên nói cho Diệp Linh biết sao?
Nếu nói, thì nên nói như thế nào?
Giả vờ ung dung nói: "Này! Diệp Linh à, mình thật xin lỗi, tối hôm qua mình vì không cẩn thận nên đã cùng em trai của cậu lên giường."
Còn thử nghiêm túc nói: "Bởi vì tối ngày hôm qua mình uống say, không tính toán được gì nên đã lên gường cùng em trai cậu."
Hay là khóc lóc kể lể mình chẳng biết gì cả liền bị em trai của cậu lấy mất trinh tiết?
Đúng vậy ... Đó chính là lần đầu tiên cuả cô...
Cô cũng rất tức giận, dù sao cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ đến lần đầu tiên của mình sẽ cùng người đàn ông kia... Nhưng mà, hiện tại, vì sao cô lại không cảm thấy tức giận hoặc mất mác?
Thậm chí cô còn không hiểu được cảm giác hiện tại lúc này, giống như là có một chút hạnh phúc, hoặc là một chút mừng vui.
Không không không, nhất định là cô đang gặp ảo giác mà thôi.
Lắc đầu một cái, Viên Viên từ trong túi da lấy điện thoại di động ra.
Khương Đường không gọi đến.
Cô biết bản thân mình không mong hắn sẽ gọi đến, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình di động không có hiển thị cuộc gọi của hắn, tự nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mác.
Đúng là đồ con sói háo sắc đáng chết! Ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nói hay sao?
Như vậy bọn họ sau này nên đối mặt với nhau như thế nào?
Tiếp tục làm bằng hữu? Hay dứt khoát không bao giờ ... nhìn mặt nhau nữa?
Nhưng cô lại thấy hai cách giải giải quyết này thật tệ, cô không muốn như thế.
Nhưng mà, trừ phương án đó ra, cô còn sự lựa chohn nào khác sao?
Hay là... Cô nên chủ động nói rõ ràng với Khương Đường?
Suy nghĩ một chút, cô thấy tạm thời cách này là tốt nhất, quyết định lấy dũng khí đi tìm hắn.
Bất kể nói thế nào, tuổi cô cũng tương đối lớn hơn hắn, phải có phong độ của người lớn một chút, dù xảy ra chuyện gì, cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết, không nên chỉ biết trốn tránh.
Cô nhớ rằng Khương Đường đang làm thực tập sinh trong bệnh viện, vì vậy cô gọi cho hắn, nhưng hắn lại không nghe, không biết là bởi vì quá bận rộn, hay là cố ý không nhận điện thoại của cô?
Nếu thật hắn cố ý không nhận điện thoại, thì điều đó có ý nghĩa gì?
Có phãi hắn chỉ muốn đùa vui với cô hay không?
Viên Viên không tức giận, nhưng lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Đều là vì mình quá nhu ngốc, không biết tự bảo vệ bản thân, nên mới bị người khác ức hiếp như thế.
Chuyện xảy ra thế này, cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho người ta.
Cô cũng không không phát hiện, cô đang nhận tất cả sai lầm thuộc về mình.
Đúng vậy, dù gì cô cũng lớn hơn người ta, quả thật không nên cùng so đo với thế hệ sau.
Cô cũng cảm thấy điều kiện mình cũng không tốt, Khương Đường cùng mình làm loại chuyện đó, nói không chừng ngược lại là mới chính là hắn đang chịu thiệt.

Thật ra thì Khương Đường dáng người tuấn tú, chiều cao đến một mét tám mươi, vóc người không phải là đặc biệt cường tráng, nhưng cũng không phải rất gầy yếu, cởi bỏ quần áo ra, có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng...
Cô lại nghĩ tới đêm phát sinh những chuyện kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được liền ửng đỏ lên.
Thì ra là, hắn đã trưởng thành.
Thì ra là, hắn đã là người đàn ông .
Tại sao cô chưa từng chú ý tới?
Hay là bởi vì cô cố ý coi thường, bởi vì cô chắc chắn rắng giữa mình và hắn không thể có thứ tình cảm nam nữ như vậy?
Càng nghĩ càng loạn, Viên Viên chưa bao giờ cảm thấy phiền lòng như thế này .
Đi gặp Khương Đường, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết hay sao?
Không, cô không cho là như thế.
Nhưng cô thật sự không muốn trốn tránh, cô không muốn mất hắn.
Cô chợt dừng bước, hoảng sợ khi thấy mình có ý nghĩ này
Cô sợ mất đi hắn sao? Tại sao lại như vậy?
Hôm nay bệnh viện vẫn rất bận rộn, bệnh nhân vào vào ra ra, y tá chạy khắp nơi tìm bác sĩ, âm thanh cứ liên tục không ngừng.
Trong phòng nghỉ ngơi có ba, bốn bác sĩ thực tập vẫn chưa thay áo phẫu thuật, tất cả đều là nam. Bọn họ đã theo giáo sư cả mộ


Polly po-cket