
Tác giả: Nhạc Nhan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134670
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/670 lượt.
ó thể nghe trong mỗi phòng truyền ra âm thanh khác nhau.
Bà từ từ đi, lúc này, rồi đột nhiên dừng lại trước của một căn phòng. Trầm ngâm nghe động tĩnh phía sau cửa, bà hơi nhíu mày một cái.
Nơi này giống như là có hai người đàn ông, hơn nữa hình như đang rất kịch liệt, một người liều chết gào khóc, một người khác giống như là không chút “thươn hoa tiếc ngọc”...”Ôi, ban ngày ban mặt làm thế nào mà hai người đàn ông lại có thể “mãnh liệt” như vậy chứ? Còn có cô gái kia cũng thật là kì, sao lại thích xem hai người đàn ông ấy ở chung một chỗ, làm ra loại chuyện như trong “Tiểu thuyết Manga”... ” Bà lão lắc đầu một cái, cầm chổi rời đi.
Trong phòng, Lưu Thủ Hồng bị đánh đến không còn lực chống đỡ, hắn không nghĩ tới bề ngoài Khương Đường nhã nhặn nhưng nóng giận lên lại có thể thô bạo như vậy, hơn nữa còn đánh vào mặt của hắn mạnh như vậy! Lỡ như hắn hủy luôn khuôn mặt thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như trên mặt lưu lại vết sẹo thì phải làm sao bây giờ? Tiếc cho công sức hắn chăm sóc da mặt mình kĩ càng như vậy!
Không thể nào? Thì ra là bạn học cùng lớp nhiều năm với hắn cũng là cái...
Thi Vịnh Triển vỗ vỗ bờ vai của hắn "Đem người phụ nữ cậu mang đi đi, nơi này để lại cho chúng tớ."
Cái "chúng tớ " là ám chỉ ai vậy?
"Cậu cũng không phải là muốn...” Trong đầu Khương Đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh bình thường sẽ không nghĩ đến .
"Phòng cũng đã đặt rồi, không cần lãng phí. Cậu mau đưa người kia đi đi, không nên quấy rầy chúng tớ.
Rốt cuộc là ai quấy rầy ai chứ?
Khương Đường rất muốn hỏi như thế, nhưng hắn nghĩ, trước hãy rời khỏi chỗ này đã, có gì nói sau cũng chưa muộn, tránh đến lúc đó hắn lại bị vạ lây xui xẻo.
Hắn giúp Trình Viên Viên mặc quần áo tử tế, rồi vội vàng ôm cô rời đi.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hai người đàn ông này.
Thi Vịnh Triển nhìn Lưu Thủ Hồng ngồi dưới đất, nở nụ cười hắc ám.
"Cậu... Cậu định làm cái gì?"
"Cậu cũng biết. Nơi này là khách sạn, tới nơi này dĩ nhiên chính là làm “chuyện nên làm”."
"Cậu... . Cậu không được tới đây!"
"Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng." Thi Vịnh Triển một mặt cười lạnh một mặt rút thắt lưng trên người ra nắm chặt.
"... Có thật không?" Lưu Thủ Hồng run rẩy hỏi.
Vậy cái thắt lưng kia dùng để làm gì? Tại sao hắn đột nhiên lại có dự cảm không tốt thế này?
"A! Trời ạ! Thật là đau! Cậu không phải muốn...”
Hai mươi phút sau.
Bà lão quét dọn lần nữa chầm chậm đi qua cửa, lần này, bà lại ngừng lại, chân mày nhăn lại sâu hơn.
Nghe tình huống này, giống như bên trong đang đùa cái gì SM đúng không?
Ôi, giới trẻ bây giờ thật là, hi vọng đừng đùa đến nỗi xảy ra án mạng.
※ ※ ※ ※ ※ ※
Khương Đường ôm Trình Viên Viên ra khỏi khách sạn, liền kêu xe taxi trực tiếp về nhà.
Thật may là cha mẹ đều không có ở nhà, như vậy hắn không cần nhiều lời giải thích tình huống này.
Hắn đem Viên Viên ôm vào phòng của mình, đặt trên giường.
Lại không yên tâm kiểm tra thân thể của cô một chút, xác định cô chẳng qua là uống thuốc ngủ, cho nên ngủ rất say, Khương Đường mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rót ly nước, sau đó ngồi ở mép giường uống một hơi cạn sạch.
Tâm tình cuối cùng cũng ổn định lại một chút.
Nhớ lại cảnh tượng nhếch nhác trong khách sạn, ngay cả chính hắn cũng cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Giống như chỉ cần bắt gặp Trình Viên Viên cùng ai đó có quan hệ, hắn sẽ không cách nào khắc chế tính tình của mình, trở nên hung ác, muốn giết chết tất cả đàn ông nào dám đến gần cô.
Thì ra là hắn ghen nặng như vậy sao?
Khương Đường lẳng lặng nhìn phòng này. Lên đại học, hắn liền vào kí túc xá ở, rất ít khi về nhà. Trong phòng vẫn giống như trước, hình như không có thay đổi, vẫn như những năm trước.
Hắn vừa liếc nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường, đột nhiên bật cười.
Chắc cũng đã mười năm rồi, hắn đã từng nằm trên cái giường này, hoa mắt suy tưởng vào nửa đêm Viên Viên sẽ âm thầm vào phòng của hắn “đánh lén” hắn...nhưng lại bị chị gái hắn phát hiện giễu cợt mãi.
Có phải hay không chính là thời điểm đó, hắn đã có tình cảm với Trình Viên Viên?
Nhớ lại mấy năm gần đây, có rất nhiều người theo đuổi nhưng hắn lại không có cảm giác với ai cả, có phải là vì hắn vẫn luôn tìm kiếm hình ảnh của mối tình đầu?
Đúng vậy, hiện tại cuối cùng hắn cũng thừa nhận, hắn vẫn luôn tìm kiếm người phụ nữ mà hắn luôn nhớ và hiện tại người phụ nữ đó đang nằm trên giường hắn.
Hắn không biết mình từ lúc nào đã len lén yêu cô, có lẽ lúc bắt đầu chẳng qua là bị bộ ngực của cô hấp dẫn, hoặc là vì tính tình cô lương thiện nên đã làm rung động trái tim hắn, tóm lại lúc hắn phát hiện ra, hắn đã không cách nào tự kềm chế bản thân mình.
Thế nhưng thời điểm đó, tuổi tác của bọn họ là một vấn đề lớn.
Hắn nhớ năm Viên Viên học trung học, đợi đến khi hắn lên trung học, cô cũng đã lên đến đại học, mỗi lần hắn thật vất vả tiến vào một cấp học mới, cô cũng tiến lên một cấp học mới, để cho hắn vẫn chỉ có thể ở xa mà nhìn cô, để tình yêu cuả hắn đối với cô giấu kín ở trong lòng.