
Tác giả: Sư Tiểu Trát
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342200
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2200 lượt.
ối Nhĩ Đóa nhìn thấy rõ đôi mắt anh ta, ngọn lửa bên trong dần dần giảm xuống, toát ra một màu xanh nước biển, yên tĩnh, khoan dung, chu đáo.
Nháy mắt cô lại nghĩ tới câu ca kia.
Cuộc sống vui vẻ chính là như thế, cái gọi là hạnh phúc đại khái thế này.
Hạnh phúc là do bạn tự tạo ra, như thể có thể dùng đầu ngón tay cảm nhận, do dự, chần chờ, bất an và khiếp đảm.
Chỉ cần anh ta ở bên cạnh, chỉ cần ở cùng anh ta, cô nguyện ý trải qua những chuyện chưa từng biết tới, cam tâm tình nguyện phiêu lưu cùng anh ta.
Vì thế, cô trịnh trọng gật đầu, ngay cả do dự và phiền nhiễu trong lòng cũng không còn.
Năm ngày sau, Diệp Trữ Vi cùng Bối Nhĩ Đóa đi đăng ký kết hôn, Diệp Trữ Vi thanh thản thong dong, Bối Nhĩ Đóa tỏ vẻ vụng trộm, bởi vì cô chưa từng nói với ai, kể cả với Đường Lật, Từ Trinh Phân, thậm chí là Bối Hành An.
Mãi cho đến mấy chục năm sau, cô vẫn cảm thấy ngày hôm đó cô xúc động cùng Diệp Trữ Vi đi đăng ký kết hôn là chuyện làm điên rồ nhất trong cuộc đời mình, cũng là quyết định đúng đắn nhất.
Bút sa gà chết, sau khi ký tên mình, cô tức khắc có được tất cả những gì thuộc về Diệp Trữ Vi.
Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ đặt phòng khách sạn.
Gối thêu, ban công kiểu châu Âu, phòng tắm rộng rãi, nội thất đầy đủ, những điều này khiến Bối Nhĩ Đóa tưởng chừng đang mơ. Cô chưa từng thấy nơi nào xa xỉ như vậy, cơ hồ kích động và khẩn trương.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ở cùng bạn trai, à không, bây giờ cô phải gọi anh là ông xã.
Dùng một bữa ăn ngon, Diệp Trữ Vi ở trong phòng bếp cắt hoa quả, Bối Nhĩ Đóa ngồi xếp bằng trên ghế sofa, liếc mắt nhìn tới chiếc giường rộng rãi, trong lòng thậm chí lo lắng.
Đêm nay cô sẽ cùng anh ngủ chung? Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
Bối Nhĩ Đóa bị anh đùa bỡn đến mờ mịt đầu óc, cô ăn trái cây liên tục, bài trừ căng thẳng.
Chờ đến khi no căng bụng cô mới dừng lại, Diệp Trữ Vi bưng chiếc dĩa trống trơn vào bếp còn Bối Nhĩ Đóa đi đến ban công, cô đối mặt với hồ nước xanh yên tĩnh, liên tục hít sâu, ổn định cảm xúc.
Vì sao mình lại khẩn trương như vậy. . . . . . Lòng bàn tay mình đều đổ mồ hôi? Là do thân phận thăng cấp? Cô bây giờ không còn là Bối Nhĩ Đóa nữa mà là bà Diệp.
Vài giây sau, một bàn tay từ sau lưng đưa tới ôm lấy eo cô, giọng nói phấn khởi: “Phong cảnh rất đẹp?”
“Vâng, ngắm cả đêm cũng không mệt ạ.”
“Ngắm một lát thì không sao, ngắm cả đêm thì quá lãng phí.”
Lời nói của anh ta mờ ám, cô cúi đầu ho khù khụ, hỏi anh ta rõ ràng: “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời chứ?”
“Nhĩ Đóa, vấn đề này em đã hỏi anh liên tục năm ngày, đây là lần thứ 133.”
“Chỉ mới có 133 lần, nhanh như vậy anh đã lười trả lời em rồi sao?”
“Ừ, cả đời.” Lần thứ 134.
“Nếu có một ngày anh phản bội em?” Cô hỏi hết sức nghiêm túc.
“Trả lời anh trước, nếu có một ngày em phản bội anh?”
“Làm sao có thể? Vĩnh viễn vĩnh viễn không có chuyện đó xảy ra.”
“Em biết rõ anh đối với em tình thâm thế nào mà.” Diệp Trữ Vi nói.
Gió đêm thổi vào mặt, ánh trăng trong sáng, mùi hoa thơm ngào ngạt.
Thời điểm để hai người bọn họ lắng nghe những cảm xúc của con tim, lời nói không quá ngọt ngào nhưng lại chân thành mộc mạc.
Bối Nhĩ Đóa xoay người, ngẩng đầu nhìn Diệp Trữ Vi: “Thật sao?”
“Thời gian sẽ trả lời cho em.”
Bối Nhĩ Đóa chậm rãi ngã người vào Diệp Trữ Vi, anh ta đưa tay ôm cô vào lòng, hai người đứng mông lung dưới ánh trăng, lắng nghe hơi thở quen thuộc.
“Trước kia em chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn với một người cao như vậy.” Cô nói.
“Anh cũng không mong đợi sẽ tìm được một người phụ nữ phải khiến anh nhìn xuống mới thấy được đầy đủ biểu cảm của cô ta.” Anh nói.
“. . . . . .”
Mười phút sau.
“Em xác định cả đêm cùng anh đứng đây hóng gió?” Diệp Trữ Vi nhắc nhở.
Ở trong lòng anh cô nhẹ nhàng nói một câu, anh nghe xong liền nhanh chóng ôm cô vào phòng.
Đặt cô trên giường, nghe theo yêu cầu của cô, tắt đèn. Trong bóng đêm, tay anh thăm dò trên quần áo cô, mở ra ba nút.
“Đợi chút.” Cô đưa tay đè lại.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Cô buông lỏng tay, hơi thở gấp gáp , “Anh cứ tiếp tục đi ạ.”
“Đừng khẩn trương, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng, không làm đau em.”
. . . . . .
Khi anh cởi hết những thứ vướng mắc trên người cô, va chạm vào làn da nóng rực, toàn thân cô như rơi vào dầu sôi lửa bỏng, thậm chí hơi thở có phần ngưng trệ, giờ khắc này cô mới ý thức được cấu tạo cơ thể của phụ nữ và đàn ông, hoàn toàn khác biệt, nhiệt độ và sức lực chênh lệch không xa lắm, những đầu ngón tay đang day nhẹ trên eo cô giống như ngọn lửa bùng cháy, khiến cô thức thời mất bình tĩnh.
“Thả lỏng, em cứng người quá rồi.” Bàn tay anh đặt ở sống lưng mịn màng, dọc theo xương sống của cô từ từ đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô để bàn tay dựa trên lồng ngực đẫm mồ hôi của anh, hơi thở nhẹ nhàng, lông mi run lên, cả trái tim cô cũng sẵn sàng bùng nổ.
Anh cúi đầu, môi chạm vào vai cô,