
Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu
Tác giả: Sư Tiểu Trát
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342103
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2103 lượt.
ạn nợ tớ ba mươi lăm ngàn tệ chẵn. Hơn nữa khi cuộc đời bạn rơi xuống đáy vực, tớ vẫn không rời không bỏ, cùng bạn vượt qua bao khó khăn, tình nghĩa này là vô giá". Đường Lật đường đường chính chính mang chiêu bài tình cảm ra: "Bây giờ là giai đoạn quyết định trong sự nghiệp của tớ, nếu bạn bằng lòng giúp tớ, tớ sẽ rất cảm kích. Nếu bạn từ chối thì tớ cũng rất thông cảm, sẽ không có bất cứ oán trách gì vì việc này. Nhĩ Đóa, tớ tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của bạn".
Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời.
"Thôi tớ stop đây. Thật sự không chịu được nữa, không ngủ một giấc là tớ sẽ gục mất. Bạn suy nghĩ một chút về đề nghị của tớ nhé". Cuối cùng Đường Lật lại nói thêm một câu: "Thực ra đối tượng là Diệp Trữ Vi thì bạn cũng không có gì thua thiệt".
Nói xong lập tức dừng máy.
Bối Nhĩ Đóa ném điện thoại xuống bên cạnh, lại mở weibo, mở những bình luận mới ra xem với tâm tình phức tạp, toàn bộ đều là những từ ngữ khiến cô trào máu.
Có một bình luận đặc biệt đáng chú ý, một bạn có nickname là "Không ai chính trực hơn tôi được" bình luận: "Không liên quan nhưng tôi muốn thỉnh giáo nghiêm túc. Theo quy luật độ dài của chân tỉ lệ thuận với độ dài của thứ gì đó, một người đàn ông cao một mét chín mươi thì thứ gì đó đại khái dài bao nhiêu? Có bạn nào tốt bụng tính toán giúp được không?"
Ngón tay Bối Nhĩ Đóa đặt trên con chuột run lên, không nhịn được nguyền rủa Đường Lật trong lòng...
##############
Chú thích:
(1) Nhĩ Đóa có nghĩa là cái tai. Nickname của cô có nghĩa là "Tên là tai thì cần quái gì nickname nữa".
(2) 85/100 điểm.
(3) Lật nghĩa là hạt dẻ. Đường Lật đồng âm với hạt dẻ rang đường.
(4) Weibo là mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc, na ná như Facebook.
Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật biết nhau từ thời học cấp ba, tính ra đến nay đã gần được chín năm. Mặc dù bốn năm học đại học mỗi người một nơi nhưng hai người chưa bao giờ mất liên lạc với nhau. Người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất mà Bối Nhĩ Đóa tìm mỗi năm về quê chính là Đường Lật, đến lúc nhìn thấy Đường Lật, cô mới có cảm giác đã thật sự về nhà.
Ngay cả mẹ của Bối Nhĩ Đóa cũng phải nói: "Trong đời một người, gặp được một người bạn không ghen ghét với con khi con thuận lợi, không ghét bỏ con khi con khó khăn là điều cực kì khó được, con phải cố hết sức nâng niu quý trọng".
Lần nào Bối Nhĩ Đóa cũng trả lời: "Đương nhiên là phải quý trọng rồi, con vẫn luôn coi nó là bảo bối mà".
Mẹ của Bối Nhĩ Đóa nói như vậy là có lí do rõ ràng. Người nào cũng có một thời gian xinh đẹp rạng ngời nhất, ba năm cấp ba xem như thời kì nhan sắc đỉnh cao của Bối Nhĩ Đóa. Khi đó mặc dù cô không cao nhưng được cái mảnh dẻ, dáng người cân đối, làn da mịn màng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào dù là nhỏ nhất, mỗi khi cười là tít mắt lại, vừa đáng yêu vừa rực rỡ. Mỗi khi cô đi qua hành lang đều có vô số nam sinh quay lại theo quán tính, ánh mắt các nữ sinh cũng không nhịn được dừng lại trên người cô.
Đó là thanh xuân tươi đẹp của Bối Nhĩ Đóa. Trong ba năm cô có thể diễu võ dương oai đó, không ít nữ sinh đã coi cô như kẻ địch giả tưởng, chỉ có Đường Lật vẫn suốt ngày hi hi ha ha chơi cùng với cô.
"Tớ nhận lời cũng vô dụng, đối phương cũng phải đồng ý mới được". Bối Nhĩ Đóa nhớ tới bộ mặt không coi ai ra gì của Diệp Trữ Vi.
"Nếu sếp Úc đích thân nhờ vả thì bên phía anh ta chắc chắn không thành vấn đề".
Bối Nhĩ Đóa vung tay xua cảm giác khó chịu vô cớ xuất hiện trong không khí: "Thế bạn cho tớ số điện thoại của anh ta đi!"
"Bạn còn không có số điện thoại của anh ta à? Hôm đó hai người không trao đổi sao?"
"Không".
"Tớ dừng máy sẽ lập tức nhắn tin cho bạn. Đừng căng thẳng, chỉ là làm bộ làm tịch trên mạng thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ". Đường Lật nói: "Giờ tớ phải xuống dưới lầu mua cà phê, lát nữa còn có hội nghị, công việc chất đống như núi, xong việc tớ sẽ nói với bạn nên làm thế nào".
Đường Lật gác máy, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Bối Nhĩ Đóa, nội dung đương nhiên là số điện thoại của Diệp Trữ Vi.
Bối Nhĩ Đóa lưu số của Diệp Trữ Vi vào máy, chủ động gửi một tin nhắn hỏi thăm: "Diệp Trữ Vi à? Tôi là Bối Nhĩ Đóa, đây là số của tôi".
Diệp Trữ Vi không trả lời, đây là chuyện trong dự liệu của Bối Nhĩ Đóa, cô không hề cảm thấy bất ngờ. Người như anh ta chỉ nhìn qua đã biết là người không thân thiện, cũng không bao giờ chú ý đến tin nhắn từ số điện thoại lạ.
Buổi tối Đường Lật lại gọi điện thoại tới nói chuyện với Bối Nhĩ Đóa một hồi lâu, đại khái là dạy cô làm thế nào, này nói gì không nên nói gì, làm thế nào khiến mọi người có cảm giác cô và Diệp Trữ Vi là người yêu thật sự. Bối Nhĩ Đóa nghe một hồi thì buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại định đi vào cõi thần tiên, Đường Lật chợt nâng cao giọng, tâm tình rất tốt: "Đúng rồi, sếp Úc đã đích thân đến nhờ Diệp Trữ Vi, đương nhiên anh ta không thích chuyện này rồi nhưng cũng tỏ ý không ngại, yêu cầu duy nhất là tất cả những chuyện phiền phức đều giao cho bạn".
"Sao?" Bối Nhĩ Đóa rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến: "Nghĩ