
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341006
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1006 lượt.
vuông. Màu sắc bên trong khá mạnh, giống như màu trong bộ phim Frida[2'>, màu xanh da trời và đỏ xen kẽ tạo cảm giác thần bí, mỗi vật trang trí đều có hơi thở của nghệ thuật rất rõ, ghế sofa là một đôi môi đỏ, giống như tranh của Dali Domenech[3'>, trên tường treo vô số những bức họa tranh trừu tượng rất đẹp, hình như mang phong cách của Henri Matisse[4'>, còn có vài bức họa của Kandinsky[5'>.
[2'> Frida kể về cuộc đời của nữ họa sĩ người Mexico, Frida Kahlo.
[3'> Tên đầy đủ là Salvador Felipe Jacinto Dali Domenech (11/05/1904-23/01/1989), là một nghệ sĩ của xứ Catalonia, Tây Ban Nha. Ông được coi là một trong những họa sĩ có ảnh hưởng lớn nhất trong thế kỷ XX với phong cách siêu thực.
[4'> Họa sĩ, nhà điêu khắc người Pháp nổi tiếng với khả năng sử dụng màu sắc và chất lỏng cũng như khả năng hội họa tuyệt vời và nguyên sơ.
[5'> Là một họa sĩ, thợ in và nhà lý luận người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất thế kỷ XX, người được tôn vinh với những tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng hiện đại đầu tiên trên thế giới.
“Đây là đâu?”
“Là nhà một chiến hữu của anh”.
“Chiến hữu?”
“Ừ, một chiến hữu phiêu dạt ở xứ Bắc, giỏi lắm, gần đây đang ở nước ngoài, đưa chìa khóa cho anh trông coi. Có lần anh ngủ ở đây một mình, vì không khí ở đây rất thích, anh đã viết được mấy bài hát đấy. Anh đã tính từ lâu rồi, nếu em đến Bắc Kinh thì sẽ ở đây, rồi anh sẽ đưa em đi chơi, em muốn đi đâu anh đưa em đi đó”.
“Có hợp với em không?”
“Hợp chứ sao không, quá hợp là đằng khác”.
Trái tim tôi reo lên vì vui sướng. Căn phòng này quá hợp với tôi, dường như đã chờ đợi tôi từ lâu lắm rồi.
“Em thích không?”. Anh hỏi.
“Có chứ!”.
“Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ cho em một căn phòng như thế”.
“Em đã có rồi mà!”. Tôi nói.
“Ở đâu?”.
“Ở đây”. Tôi chỉ tay vào tim anh: “Tim anh chính là một căn phòng, em đã dọn vào đấy ở từ lâu rồi!”.
Anh lại cầm tay tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay và nói với tôi:
“Bắc Bắc à, sao em lại hấp dẫn thế chứ?”.
“Lại tâng bốc em rồi!”.
“Không phải tâng bốc đâu, anh nói thật đấy!”.
“Không phải thật! Em đâu có xinh như Khả Liên, sao anh không yêu nó?”. Ở cạnh Giang Nam, tôi luôn luôn có một chút tự ti, hình như anh với Khả Liên mới xứng đôi.
“Đồ ngốc, tình yêu mà cứ hỏi tại sao à? Giống như em hỏi trời tại sao lại là trời, đất tại sao lại là đất, tại vì, trời vốn là trời và đất vốn là đất thôi, giống như trời sinh ra em là để dành cho anh, còn anh, trời sinh ra là để dành cho em”.
Trời ạ, anh nói nghe ngọt ngào quá, tôi không chịu nổi, lại cười khẽ.
“Không được cười!”.
“Tại sao lại không được cười?”.
“Vì, vì em mà cười là anh lại muốn hôn em”.
“Không phải chứ?”.
“Nếu không, em thử cười lại lần nữa xem?”.
Tôi lại cười.
Anh ôm tôi vào lòng rất nhanh, rồi bất ngờ hôn tôi, tôi tránh và cười, càng cười thì càng nhột, cuối cùng tôi cảm thấy người mình mềm nhũn ra, lưỡi của anh là một con rắn hay sao mà cứ quấn lấy lưỡi tôi, hết lần này đến lần khác, trời đất như điên đảo, mùa xuân, hoa nở, tim tôi ấm nóng.
“Đừng, đừng thế mà”. Tôi chống cự một cách yếu ớt.
Anh hôn tôi rất sâu, bao lâu rồi nhỉ?
Tôi như ngừng thở.
“Em sinh ra là để dành cho anh”. Tôi nói khe khẽ.
“Anh sinh ra là để dành cho em”. Anh trả lời.
“Không được nói lại”.
“Em sinh ra là để dành cho anh!”.
Chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, dường như để hai người nhập làm một.
“Không được, phải đi rửa mặt đã! Ở trên tàu cả đêm mệt chết được, anh nhìn mắt em có quầng đen rồi này!”.
“Đâu mà, quầng đen ở mắt cũng đẹp! Em đi đi, anh chờ!”.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, bỗng nhìn thấy toàn là son môi, nước hoa, mặt nạ, còn nhìn thấy đồ lót và tất giấy của con gái, tôi chạy vụt ra.
“Sở Giang Nam, chiến hữu của anh là con gái à?”.
“Sao thế, là con gái thì sao?”.
Tôi giận tím người, không thể hiểu nổi, anh có người chiến hữu thân thiết đến thế cơ à, chị ta có căn nhà đẹp như mơ ở Bắc Kinh, rồi còn cho anh ở? Hai người đó có quan hệ gì với nhau? Anh rõ là đồ lăng nhăng! Tôi ghen mờ cả mắt, hóa ra, chiến hữu của anh là con gái!
“Em không ở”. Tôi nói: “Em ra khách sạn”.
“Em sao thế?”. Anh cũng tức: “Chị ấy là một chiến hữu rất tốt, rất có nghĩa khí, chơi chung với cả nhóm bọn anh. Nhà chị ấy giàu, mua nhà cho chị ấy ở Bắc Kinh. Chị ấy vốn không sống ở đây, mà ở khu 798 và Tống Trang[6'> cơ, chị ấy lớn hơn anh năm, sáu tuổi, là chị gái của bọn anh.”
[6'> Một nơi tập trung rất nhiều nghệ thuật gia ở Bắc Kinh.
“Thật không?”.
“Thật chứ! Một người chị rất tài hoa, còn mở triển lãm ở nước ngoài đấy, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương xong tự lập nghiệp. Nhưng chị ấy lại là fan của anh, thích nghe những bài hát của anh, nói giọng anh giống giọng Evanescence”.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu, vì dù sao chị ta cũng là con gái.
“Thôi thôi, đến bà già bán kem ở cửa cũng là nữ đấy, em cũng ghen à?”.
“Vâng, em ghen”.
“Em ấy, đồ nhỏ nhen”.
“Vâng, em nhỏ nhen”.
“Nhỏ nhen là đúng rồi! Ai đó đã nói, nếu người con gái yêu