
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134971
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/971 lượt.
rên chiếc ghế dài bên bờ Tây Hồ, trời hơi lạnh, chúng tôi vừa buôn chuyện vừa ăn kem. Khả Liên mặc chiếc quần dài màu xanh bộ đội, nhìn rất đong đưa, còn tôi vẫn mặc bộ đồng phục, hai đứa tôi đều đeo ba lô.
“Mày nói đi, bạn ấy sẽ thế nào?”.
“Sao tao biết được, chỉ biết tao đưa rồi thôi”.
“Thái độ của bạn ấy thế nào?”.
“Có kịp nhìn đâu, tao bỏ đi luôn”.
“Ôi, lo quá, làm sao bây giờ? Trong đầu tao toàn là bạn ấy”.
Lần đầu thấy Khả Liên như vậy, rõ là đang đau khổ. Mặt nó nhìn nghiêng rất đẹp, đường viền môi thật khêu gợi, tôi thích nhìn vẻ mặt khi nó đang ưu tư và cũng thích khi nó hoang dại. Ôi, tôi nợ nó cái gì rồi, nếu là người khác liệu có làm cái việc đó không?
“Nếu không, tao đi hỏi xem thế nào”.
“Thôi đừng, bỏ đi”.
Chúng tôi lại thần người ra, nhìn nước Tây Hồ có những vòng sóng mùa thu, ai hiểu cho nỗi lòng này? Trời lạnh như nước hồ, mùa thu đang về rõ rệt, còn Khả Liên, nhìn nó thật xót xa.
Đã ba ngày rồi không có tin tức gì.
Thật chẳng ra làm sao, dù sao, tôi nghĩ ít nhất cũng phải trả lời một câu chứ. Mặt Khả Liên gầy dài như cái bơm, đúng là do đợi chờ tin cậu ta mà tiều tụy đi nhiều quá. Ôi, tình đơn phương như kén tằm, quấn người ta tới chết. Tôi định đi tìm Sở Giang Nam, hỏi xem cậu ấy định thế nào. Không ngờ cậu ấy lại chờ tôi ở ngã rẽ nhà tôi.
Từ xa, tôi trông thấy cậu ấy dựng xe đấy rồi cúi gằm mặt xuống đi đi lại lại. Dưới ánh đèn, bóng cậu ấy rất dài, Khả Liên và cậu ấy như hai thế giới khác nhau, một người thích rock, còn một người thích hát nhạc dân ca, nhưng đều toát lên phong cách của ca sĩ hát rong. Tôi có thể nhận thấy, hoàn cảnh của họ đều giống nhau, hai người thuộc cùng một tuýp.
“Vu Bắc Bắc”. Cậu ấy gọi tôi.
Tôi lạnh nhạt: “Có việc gì à?”.
“Tất nhiên”.
“Ấy nói đi”.
“Tớ đọc thơ ấy viết rồi, cảm động lắm”.
“Khoan đã, khoan đã, ấy nói gì thế? Thơ của tớ?”.
“Phải, thơ của ấy”.
“Thơ nào?”.
“Thơ ấy viết cho tớ”.
“Tớ viết cho ấy? Đấy không phải tớ viết cho ấy đâu, là Khả Liên viết cho ấy đó. Cô ấy không viết tên mình lên sao?”.
“Khả Liên? Khả Liên là ai?”.
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cậu ấy đưa tôi bức thư màu hồng, đúng là như thế.
Nếu như anh nhìn em
Em sẽ cúi xuống
Nếu anh vẫn nhìn
Mặt em sẽ đỏ hồng như quả táo
Nếu, nếu anh vẫn còn nhìn
Em sẽ giống như cây hoa mã anh
Nở gấp ra từng đóa hoa
Trời ơi, đây là thơ tình của Khả Liên làm, hay quá!
Tôi nói, đây là thơ Khả Liên tặng ấy.
Sở Giang Nam nhìn tôi chằm chằm, rồi cười phá lên:
“Tớ biết là ấy rồi, đừng giả vờ nữa. Có rất nhiều cô gái thích tớ đã dùng cách này, tớ nhận được nhiều thư tình lắm rồi, nhưng chỉ có lần này là tớ thấy rung rinh. Tớ đã nghĩ ba ngày, quyết định đi tìm ấy và nói với ấy, tớ cũng thích ấy”.
“Khoan khoan khoan khoan!”. Tôi nói: “Nhầm rồi, lộn xộn hết cả rồi. Không phải tớ, thật đấy, mà là Khả Liên”.
“Chẳng có Khả Liên nào cả phải không? Đừng che giấu việc ấy thích tớ nữa, thích tớ đâu phải là tội!”.
Tôi sắp phát bực, nói to:
“Không phải tớ, mà là Khả Liên!”.
Tôi vội vàng gột rửa cho mình, phải thể hiện ra rằng tôi chẳng liên quan gì tới cậu ấy sất. Cậu ấy nhìn tôi, thở dài một tiếng rồi nói:
“Không phải cậu à, thôi bỏ đi, chào nhé”.
Cậu ấy nhảy lên xe rồi phóng đi rất nhanh.
Trời ạ, rối beng cả rồi.
Về tới nhà, tôi gọi cho Khả Liên ngay:
“Khả Liên, mày gặp tao ngay, tao có việc muốn nói”.
Ở bên Tây Hồ, vẫn trên cái ghế dài, Khả Liên ngồi còn tôi đứng. Tiếng tôi như lạc cả điệu đi:
“Mày làm thế nào mà lại ra thế, sao lại không viết tên mình? Bạn ấy tưởng là tao viết cho bạn ấy rồi! Sao mày lại làm thế!”.
“Tao quên mất”.
“Quên? Rõ là cố ý, cố ý hại tao”.
“Không, không phải đâu Vu Bắc Bắc, mày đừng giận, tao không cố tình hại mày đâu, mà là tao quá sợ mất bạn ấy, sợ mất tự tin”.
“Mày mất tự tin? Khả Liên, mày là công chúa, lại xinh xắn có tài. Lẽ ra đừng có để tao làm bà mối chứ”. Mặc dù miệng nói như thế, nhưng, trong lòng lại chẳng có tính toán gì cả, Giang Nam vốn không biết Khả Liên là ai, mà lại còn nói thích tôi.
Cậu ấy thích mình sao? Tôi cứ nghĩ tới câu nói đó, cảm thấy thật khó hiểu, tại sao cậu ấy lại thích mình chứ? Tôi quá bình thường, quá phổ thông, lại cố chấp và ít nói. Tôi chẳng xinh đẹp như Khả Liên, cũng không có sự kiêu sa của người con gái, tôi chỉ là một phiến lá xanh bên cạnh làm nền cho Khả Liên. Cả trường này ai cũng biết Khả Liên, nhưng có mấy người biết tôi đâu.
“Giờ thì làm thế nào?”. Khả Liên hoang mang hỏi tôi.
“Không biết đâu, mày tự đi mà nói với bạn ấy. Mày phải ra mặt đi. Bạn ấy mà thấy mày chắc chắn sẽ thích mày thôi, mày giống như một ngôi sao chói lóa, đến con gái còn thích mày nữa là con trai”.
“Cũng được”. Khả Liên nói: “Tao tự đi vậy”.
Thế mới được chứ. Nhưng không biết tại sao, khi Khả Liên nói sẽ tự đi, tôi lại cảm thấy có một chút hụt hẫng, một chút buồn man mác. Nhiệm vụ của tôi tới đây là kết thúc, sau này sẽ không còn việc nào dính tới tôi nữa.
Nhưng mà, tại sao tôi toàn nghĩ tới Sở Giang