Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Buông Tay Em

Đừng Buông Tay Em

Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341026

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1026 lượt.

màng đến sự đau đớn của lòng em!
Rốt cuộc đời trai lắm gian nan, những mong được công thành danh toại;
Lời nói ngọt ngào làm say đắm, ai biết đó là giả ân giả nghĩa hay không.
“Đêm nay, anh đã gặp được một nửa của mình”. Anh xoa nhẹ vào mắt tôi.
Tôi bắt đầu nôn, vì uống nhiều quá.
Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó bế tôi lên taxi.
Về nhà, anh nói với tài xế, đưa chúng tôi về nhà.
Tôi về nhà bằng cách nào, quên mất rồi, làm thế nào tôi vào được phòng mình, cũng quên mất rồi, mà làm sao tôi cởi được quần áo, tôi không nhớ nổi nữa. Nhưng tôi còn nhớ một việc là Sở Giang Nam ngủ lại phòng tôi. Anh hôn tôi, tôi đáp lại, hai đứa đều không nói gì, như hai con cá giãy giụa trên bờ, hai đứa hôn nhau không ngừng, rất rung động, rất lưu luyến.
Tôi nói:
“Thấm chi trời đất dài lâu, Giận này dằng dặc dễ hầu có nguôi”.
Anh nói:
“Xin kết nguyện chim trời liền cánh, Xin làm cây cành nhánh liền nhau[1'>”.
[1'> Bốn câu trong tác phẩm Trường hận ca của nhà thơ Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.
Tôi ngửi thấy mùi vị tình yêu trong không khí, đúng vậy, tôi không giãy giụa nữa, hai đứa đã chụp ảnh cưới, ngay cả ảnh dùng đăng ký kết hôn cũng chụp cả rồi.
“Vu Bắc Bắc”. Anh gọi tôi.
“Em ở đây”.
“Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc”. Anh cứ gọi tên tôi mãi, thanh âm như một con thú, rất trầm nhưng ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng phủ ấm người anh, là nhụy, là hoa, là tình yêu không ngừng nghỉ. Tôi nhẹ nhàng nói vào tai anh: “Nguyện cho em là sao, anh là trăng, đêm đêm được soi sáng nơi nơi”.
Lần này, anh không buông tha cho tôi nữa.
Còn tôi, tôi cam tâm được làm một nửa của anh.
Tôi tình nguyện để anh sở hữu tôi, làm người đồng hành với anh đời này kiếp này không rời xa.
2
Hai ngày sau, Sở Giang Nam đi Hải Nam.
Tôi đi tiễn, lúc nào cũng níu tay anh.
“Làm gì thế em”, anh cười tôi, “Sao giống sinh ly tử biệt thế! Đừng như thế, thời đại Quỳnh Dao đã qua rồi, chúng mình không như vậy, chúng ta phải sống thật tốt, con cháu đầy đàn”.
“Nỡm”.
Anh tựa đầu vào vai tôi và nói: “Anh chỉ đi có hai tháng thôi mà, đi viết nhạc cho một ca sĩ, người ta trả cũng không tệ, đủ để hai đứa tiêu pha một thời gian đấy. Về sau, nếu em không học cách tiêu tiền hay học cách mua quần áo đắt hơn một trăm tệ là không xong với anh đâu đấy”.
Không biết vì sao, nước mắt tôi cứ rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào tay anh.
“Được rồi, được rồi em yêu, đúng hai tháng sau anh về, đến lúc đó phải tổ chức tiệc chào đón anh hoành tráng vào đấy nhé, học thêm hai mươi cách chế biến cà tím, cả đời này chúng ta sẽ ăn cà tím nhé”.
“Anh đi nhanh rồi về nhé, anh không ở đây, một mình em sẽ không ở căn phòng đó đâu, em về ở ký túc xá trong trường”.
“Được, viết xong nhạc cho người ta là anh lập tức về ngay”.
Tôi còn ra sức bóp tay anh, anh được thể làm nũng: “Em yêu ơi, em yêu à, em phải có trách nhiệm với anh đấy, em nghĩ mà xem, anh đã là người của em rồi, gạo đã nấu thành cơm rồi đấy”.
Rốt cuộc tôi cũng cười, cười khanh khách, anh chàng này, sao mà nói năng duyên thế chứ.
“Được thôi, em sẽ có trách nhiệm với anh, bây giờ em ra lệnh, hôn em đi”.
“Đừng đừng, đây là nơi công cộng đông người mà”.
“Không được. Nhất định phải hôn”.
Anh nhìn trước nhìn sau một cái, rồi hôn tôi một cái thoáng qua như cánh chuồn chuồn chạm nước.
“Không được, gượng gạo quá”.
Tôi nghĩ anh không dám, anh trừng mắt nhìn tôi, nói to một tiếng “Yêu tinh”, sau đó hôn tôi rất mãnh liệt, lúc đó chúng tôi đang ở sảnh chính của sân bay, một nụ hôn như bất tận, rất nhiều người đi bên cạnh nhìn cảnh này bằng ánh mắt đố kỵ.
Rốt cuộc thì anh cũng phải lên đường, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh, còn tôi cứ như nữ chính trong phim, lưu luyến không rời.
“Được rồi, được rồi, đây không phải là quay phim đâu, đừng có mà qua lại với cái tên Bí Ngô ấy, nếu không anh sẽ đánh gãy chân anh ta”.
“Anh cũng đừng có mà lăng nhăng gì với các người đẹp ở Hải Nam đấy, càng không được để mấy mụ trung niên có tiền bao, nếu không em sẽ khiến anh chết rất thê thảm, không tin thì cứ thử mà xem”.

Cuối cùng, hai đứa vẫn cứ lằng ngoằng như thế, đến mức nhân viên an ninh còn nói, có kiểm tra không, không kiểm tra thì đứng qua một bên mà nói chuyện.
Tôi vẫy vẫy tay, anh nói: “Về mà đi xem ảnh cưới của chúng mình, cái nào đẹp thì phóng to ra, phóng to bằng người thật rồi treo ở phòng mới”.
“Em không đi”. Tôi nói: “Đợi khi anh về, xem anh thích cái nào thì phóng cái đó”.
Xem, tôi ngốc nghếch như vậy đó, bất luận việc gì cũng muốn chia sẻ với anh.
Hai tháng, sáu mươi ngày sao mà dài dằng dặc. Những ngày này sống thế nào đây?
Tôi dọn về ở trong trường. Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Bí Ngô, cậu ta nói: “Vu Bắc Bắc, cậu có ra ngoài được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
“Chuyện gì? Nói qua điện thoại đi.”
“Không, gặp nhau mới nói được”.
“Sao vậy? Bị dọa sợ rồi à, hay ấy bị bệnh hiểm nghèo gì?”.
“Có mà ấy bị bệnh hiểm nghèo thì có, tớ đến đón ấy, chúng mình đi ăn đồ ăn Hàng Châu, trà ở đó cũng