
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134991
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/991 lượt.
ưng chúng tôi vẫn bắt đầu nhảy, nhảy trên tấm thảm trải sàn.
Tôi nói: “Nóng”.
Hắn nói: “Cởi”.
Cái từ này sao mà khêu gợi thế, rất giống với cảnh Tomas nói với đám đàn bà trong phim Đời nhẹ khôn kham (The Unbearable Lightness of Being): “Cởi”, chỉ một từ vậy thôi.
Tôi cười một cách ngây dại, đầu tiên là cởi chiếc áo len khoác ngoài, tiếp đến là một chiếc áo len đen mỏng bên trong, rồi thì đồ lót đen, tôi cởi quần lót trước rồi chuẩn bị đến áo lót.
Ngực tôi rất đẹp.
“Không cởi nữa đâu”. Tôi nói.
“Không được”. Hắn ra lệnh cho tôi: “Cởi”.
“Không đấy”. Tôi làm nũng.
Hắn liền vồ lấy tôi, rồi đưa tay ra phía sau để cởi áo ngực của tôi, hắn dùng tay một cách rất nhẹ nhàng, tôi rên lên vì sung sướng, rồi nằm trong lòng hắn.
Nhưng hắn không hôn tôi mà chỉ nói nho nhỏ vào tai tôi: “Cô ngốc của anh”.
Ngay lúc đó nước mắt rơi đầy khuôn mặt tôi.
Chúng tôi bắt đầu khiêu vũ, điệu nhạc rất thương tâm, hình như gọi là Giếng lạnh tình nồng. Hết bài này đến bài khác, hai đứa cởi hết quần áo, chân tôi giẫm lên chân hắn, bên ngoài trời tuyết rơi rất dày, tuyết rơi xuống dòng Trường Giang, sẽ rất nhanh thôi sẽ không còn âm thanh gì nữa. Trong phòng càng lúc càng nóng, chúng tôi ngừng nhảy và bắt đầu quan hệ.
Sau đó là ở trong bếp.
Tiếp đến là trong nhà vệ sinh.
Từng góc trong cả căn phòng, hắn đều quan hệ với tôi, đây là lần cuối cùng tôi và hắn điên cuồng như thế.
“Anh điên rồi à”. Tôi e thẹn nói với hắn.
“Đúng đấy, anh muốn là thằng điên của em”.
Cuối cùng, hắn bế tôi lên giường.
Chiếc ga giường này chính tay tôi chọn, hoa hướng dương vàng rực, thật giống tôi, vì hắn mà phát hỏa lên. Tôi nằm bên dưới hắn, rên rỉ một cách sung sướng, giống như một chú cá nhỏ còn hắn là đại dương mênh mông của tôi.
Quá sa đọa, quá phóng túng, cứ như là ngày tận thế của trái đất vậy.
Cuối cùng, tôi cầu xin hắn, anh yêu, tha cho em, em không thể nữa rồi. Nhưng hắn vẫn kiên trì, cứ như là muốn cho tôi tất cả, tôi nói: “Vẫn còn ngày mai, ngày mai tiếp tục được không?”. Tôi gần như trốn ở trong phòng vệ sinh mà không dám ra ngoài, hắn bế tôi ra và đặt tôi lên đùi hắn.
“Không được, anh sợ không kịp”.
“Kịp, có cả đời cơ mà”. Tôi nói.
Chúng tôi đều uống rất nhiều, mùi rượu tràn ngập căn phòng, tôi đáng nhẽ phải hiểu lời hắn nói, nhưng quá thực tôi đã uống quá nhiều, về sau tôi nghĩ lại, nếu như tôi không uống rượu, có khi không xảy ra chuyện gì cả. Tôi có thể sẽ giải quyết vấn đề một cách êm thấm, nhưng tôi uống nhiều quá nên ngủ say không còn biết gì cả.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện không có Mã Tiểu Vĩ.
Tôi muốn hét gọi Mã Tiểu Vĩ, liền phát hiện không nói được, vì miệng tôi bị dán băng dính, tay và chân tôi đều bị trói chặt.
Tôi đã bị bắt cóc!
2
Mã Tiểu Vĩ ở bên ngoài đang gọi điện, hắn tìm được số điện thoại bố tôi trong điện thoại của tôi, hắn gọi cho bố.
“Con gái rượu của bố, sớm thế đã gọi cho bố rồi”.
Xem ra, ông ta rất yêu con mình.
“Con gái rượu của ông đang ở trong tay tôi”, Mã Tiểu Vĩ nói: “Một trăm vạn, đưa nhanh đến, nếu không thì mất mạng’’.
“Á, cậu là ai? Đừng làm bậy! Cậu là ai? Ở đâu? Tôi sẽ gửi đến cho cậu, cậu ở chỗ nào?”.
“Vũ Hán, tôi ở Vũ Hán, ông đừng gọi cảnh sát, nếu không con gái ông sẽ chết, nghe rõ chưa”. Hắn hét lên.
“Được được”. Bố tôi đáp ứng cho hắn, hắn nghe được giọng bố tôi đầy sự hoảng hốt.
Giọng nói của hắn có chút gì run run, hắn không thể giết tôi được, vì hắn không nhẫn tâm như vậy. Hắn chỉ cần một trăm vạn là đủ rồi, năm mươi vạn trả cho Lý Lão Ngũ, còn năm mươi dùng để tiêu dần, sau đó rời khỏi Vũ Hán và bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi bị tất cả những gì đang diễn ra trước mắt làm cho sợ hãi, lúc mới đầu tôi ngỡ đây là phim, là kịch. Hiển nhiên là không phải vậy, toàn thân không thể cử động, một chút cũng không, Mã Tiểu Vĩ bắt cóc tôi chỉ vì một trăm vạn.
Chỉ vì một trăm vạn nhỏ nhoi.
Nếu như hắn kết hôn với tôi thì đâu chỉ một trăm vạn, mà hàng chục tỷ gia sản đều là của hắn. Hắn không đợi được, còn tôi thì từ chối không đưa thêm tiền cho hắn nên mới gây ra họa này. Tôi phẫn nộ, muốn giải thích cho hắn hiểu là nhà chúng mình rất giàu, nên chẳng cần quan tâm đến một trăm vạn, nhưng hắn không cho tôi cơ hội, không kịp nữa rồi, không còn kịp nữa rồi.
Tôi cố vặn người nên bị rơi từ trên giường xuống đất.
Mã Tiểu Vĩ phi vào và bế tôi lên giường, mắt hắn vằn tia máu, “Đừng có động đậy, nếu không em sẽ bị thương”. Tôi vẫn cố giãy giụa, lúc này tôi đầy tức giận và mất bình tĩnh, hắn ôm tôi nói: “Đừng trách anh, vì anh không có tiền, người ta muốn giết anh, cắt tay anh, tha thứ cho anh”. Tôi vẫn uốn người giãy đạp, thật giống như một con thú bị trói, sự đê mê cuồng dại ngày hôm qua hóa ra chính là bữa ăn thịnh soạn cuối cùng của xác thịt.
“Đừng cựa quậy nữa, nếu không nghe lời thì anh không khách sáo với em nữa đâu”.
Tôi không nghe lời, tôi cố gắng uốn người lên và một lần nữa lại rơi xuống giường.
Mã Tiểu Vĩ nhảy qua, cho tôi một đấm vào đầu, khóe mắt tôi tóe máu, tôi nhìn hắn, đau đớn mà