
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134981
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/981 lượt.
ng mơn mởn, chúng tôi ngồi khoanh chân trong nhà, bốn mắt nhìn nhau, “Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ; Mây Vu Sơn khó có mây hơn”[1'>, câu nói này dùng để miêu tả về tình bạn có gì không hợp cơ chứ?
[1'> Hai câu trong bài tứ tuyệt, bài thứ tư trong chùm năm bài thơ Ly tư ngũ thủ của nhà thơ Nguyên Chẩn (779 – 831) viết để tưởng nhớ người vợ quá cố. Nhà thơ ví vợ mình như biển lớn, như mây ở Vu Sơn, không ai sánh bằng.
Nó rót cho tôi một ly trà.
Sau đó nó nói: “Lần này tao gửi muộn, mày đã đến đây rồi, tao bị ốm, phải nằm viện, định nhờ người khác gửi nhưng tao không yên tâm”.
“Sao lại là mày gửi cho tao? Tao cứ ngỡ là Sở Giang Nam”.
“Đúng là anh ấy bảo tao gửi cho mày”.
“Anh ấy?”.
“Ừ, năm năm trước, anh ấy dặn dò tao, sau đó bảo tao gửi cho mày”.
“Tại sao?”.
Lúc tôi hỏi câu này, lòng tôi rất ngượng nghịu mà cũng rất đố kỵ, nó và anh có quan hệ thế nào? Tại sao anh lại dặn nó gửi đồ cho tôi? Lòng tôi rất khó chịu, nhưng, ánh mắt của Khả Liên rất trong sáng, khác hẳn ngày xưa, tôi biết chắc chắn là có chuyện xảy ra.
Câu tại sao vừa hỏi ra lời, tôi nhìn thấy mắt Khả Liên dần dần đầy nước mắt, sau đó nói: “Vu Bắc Bắc, mày có biết là trên thế gian này, người yêu mày nhất là ai không?”.
Trái tim tôi run lên.
“Là Sở Giang Nam”. Nó nhẹ nhàng nói: “Tao thực sự rất ghen tỵ với mày, từ khi mới bắt đầu cho đến bây giờ, tao luôn đố kỵ với tình yêu mày có được, đến phút cuối cùng, anh ấy vẫn luôn nhớ về mày”.
“Đến lúc cuối?”. Tôi hoang mang: “Nói cho tao biết, đã xảy ra chuyện gì rồi? Sở Giang Nam đang ở đâu, nói cho tao biết? Anh ấy đang ở đâu?”. Tôi đột nhiên có cảm giác bất an.
“Anh ấy ở trên thiên đường rồi”.
“Xoảng” một tiếng, chiếc cốc trong tay tôi rơi xuống đất, trà làm bỏng chân tôi, tôi thất thanh: “Mày nói cái gì?”.
“Năm năm trước, trước lúc đi Hải Nam, anh ấy biết mình bị ung thư gan, lại là giai đoạn cuối, thế là anh ấy muốn rời xa mày, muốn đẩy mày ra xa, anh ấy biết mày rất si mê anh ấy, vì bạn cùng phòng ký túc với mày là tay trong của anh ấy nên lúc mày đi Hải Nam, anh ấy cũng biết luôn.
Người con gái mà mày nhìn thấy, chẳng qua là đóng kịch với anh ấy để che mắt mày thôi, chính là cô ca sĩ mà mày đã gặp. Đúng là cô ta thích Sở Giang Nam, nhưng anh ấy không hề động lòng với cô ta, trong lòng anh ấy chỉ có mình mày, sao mày ngốc thế, nghĩ kỹ mà xem, anh ấy có giống loại người thích tiền không? Nếu như đúng thế, thì năm xưa anh ấy đã chọn tao rồi, cần gì phải đợi đến sau này?
Mày chạy đi rồi, tim anh ấy như bị dao đâm, sau đó anh ấy không liên lạc với mày nữa, tiếp đó anh ấy đến tìm Bí Ngô và nói với Bí Ngô những lời rất khó nghe: “Bây giờ tôi không còn yêu Vu Bắc Bắc nữa, tôi nhường lại cho cậu, hy vọng cậu đón nhận cô ấy, vì tôi biết cậu rất yêu cô ấy”.
Bí Ngô đánh anh ấy, đánh gãy một chiếc răng cửa của anh ấy. Sau đó, anh ấy gọi điện cho tao, lúc đó lòng tao cũng đang rất hỗn loạn vì bố tao và người yêu cùng chết một lúc, tao trông nom anh ấy đến phút cuối cùng, cùng anh ấy trải qua quãng đời sau cuối, không đầy hai tháng sau, cơ thể anh ấy khô héo, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mày, đến phút cuối, toàn thân anh ấy đầy những tế bào ung thư, nặng không đến bốn mươi cân, hơn nữa, chỉ hơi khẽ động đậy là cánh tay đã gãy rồi.
Tao đã trông nom anh ấy đến phút cuối cùng. Anh ấy nói: “Khả Liên, em là bạn tốt nhất của Vu Bắc Bắc, anh biết là hai em vẫn luôn ở bên nhau, trong tâm chưa bao giờ xa rời. Tuy là do một người không quen biết là anh xuất hiện, nhưng anh chuẩn bị đi rồi, hy vọng hai em vẫn tốt với nhau. Còn nữa, Vu Bắc Bắc thích uống trà xanh, anh từng nói, dù ở bất cứ chân trời góc biển nào anh cũng phải cho cô ấy thưởng thức loại trà này. Do đó, anh phiền em giúp anh việc này, mỗi năm vào tiết Thanh minh em gửi một gói trà loại này cho cô ấy giúp anh, bất kể cô ấy đang ở đâu, có được không?”.
Tao đáp ứng yêu cầu của anh ấy, tên của mày là do anh ấy vật lộn để viết lên phong thư, tất cả viết được mười cái phong thư. Viết được một cái tên của mày, mồ hôi anh ấy vã ra như tắm, nước mắt còn rơi cả vào tên mày, mày phải phát hiện ra một điều, toàn bộ tên của mày viết trên thư đều bị nước mắt làm nhòe đi, tao hỏi ý kiến của anh ấy, muốn gọi mày về, lúc đó mày vừa đi Mỹ, nhưng anh ấy nói: “Không, anh không thể để Vu Bắc Bắc nhìn thấy hình ảnh thảm thương của anh như thế này, anh hy vọng là trong tim cô ấy luôn là hình ảnh trẻ trung đẹp trai ngày trước của anh, mãi mãi là hình ảnh mà cô ấy luôn yêu thích”. Vu Bắc Bắc, mày có biết không? Phút cuối cùng, lúc anh ấy không ngừng kêu tên mày đến hôn mê, rồi tỉnh lại lại kêu tên mày, tao đố kỵ với mày biết bao, tao rất đau xót cho anh ấy, tao nghĩ, cả đời yêu một người như anh ấy, thật sự là rất đáng…”.
Khả Liên nước mắt ròng ròng kể hết câu chuyện, còn tôi, từ lúc mới nghe, nước mắt đã ướt hết sàn nhà rồi.
“Sở Giang Nam, anh lừa em. Anh thật quá đáng, anh lừa em, anh lừa em!”
Tôi không nhớ đã khóc bao nhiêu lâu, quên cả việc hai đứa ôm nhau cùng khóc như thế nào, nước mắt chẳng phải đã chảy cạn rồi sao