
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341049
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1049 lượt.
Cổ.”
Đột nhiên tôi xịu mặt, giọng ấm ức: “Xem ra anh rất hoài niệm quãng thời gian đó.”
Anh không nhận ra sự khác thường của tôi, toét miệng, cười rất vui: “Mỗi lần theo vua cha tuần hành tái ngoại là lúc anh thấy vui vẻ thả lỏng nhất.”
Tôi buồn bã không nói gì.
“Buổi tối trên thảo nguyên rất đẹp, không khí trong lành. Thỉnh thoảng anh còn nằm trên cỏ, ngắm bầu trời đầy sao, rộng mênh mông, cảm giác mình chỉ là hạt cát bé nhỏ.”
Tôi cắn môi, tâm trạng hỗn loạn khó nói. Ba trăm năm trước anh là một hoàng tử vô cùng tôn quý, còn bây giờ, anh và tôi đều là người bình thường như nhau. Không có đãi ngộ đặc biệt, còn bị người ta lườm nguýt, cũng buồn phiền vì phải đi xe bus, xuống tàu điện ngầm hay gọi taxi. Sau sáu giờ tối bánh bao trong siêu thị giảm giá 20%, anh cũng học cách tính toán chi li. Không chỉ thế, tôi còn sợ đến một ngày nào đó anh sẽ mệt mỏi với tất cả, chán nản trước cuộc sống chung đạm bạc với tôi.
“Này, hai người đến trường đua không cưỡi ngựa mà tâm sự à?” Giọng Mục Hàn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cụp mắt: “Dận Chân, đưa em đi cưỡi ngựa.”
Anh đáp lại một tiếng.
Tâm trạng tôi không vui, dù Mục Hàn tìm mọi cách để trêu đùa tôi, tôi vẫn không sao cười được.
Dận Chân sờ trán tôi, lo lắng hỏi: “Em không khỏe à?”
“Không có.” Tôi nhạt nhẽo đáp.
Mục Hàn vò vò đầu: “Tiểu Dĩnh, đột nhiên em không cãi cọ với anh nữa, anh rất không quen.”
Tôi gần như cười khổ: “Thế sao?”
“Có gì đó không ổn!” Mục Hàn phán.
Ánh mắt Dận Chân chất chứa những tia nhìn dịu dàng, anh nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi đành đón lấy ánh mắt anh: “Dận Chân, khi anh ở bên em, anh có vui không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”
Tôi cố chấp: “Em muốn biết.”
Anh ngước mắt: “Rất thoải mái, rất dễ chịu.”
“Vậy anh thích cuộc sống bình thường như hiện giờ, hay là những ngày phải sống trong thấp thỏm lo âu, đầy tính toán mưu đồ?” Tôi cũng không biết tại sao, câu nói không qua kiểm duyệt của đại não đó lại vọt ra ngoài.
“Tiểu Dĩnh!” Cuối cùng Dận Chân cũng nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt sâu hút thoáng hiện lên thần sắc phức tạp: “Rốt cuộc em định nói gì?”
Tôi chỉ là sợ hãi, chỉ là không chắc chắn, chỉ là so đo được mất. Tôi cụp mắt: “Em buồn, anh đừng để ý.”
Dận Chân đặt tay lên vai tôi, ánh mắt lóe lên những tia nhìn dị thường: “Anh nói rồi, em đừng nghĩ linh tinh.”
Tôi im lặng. Tôi cũng biết tôi không nên nghĩ ngợi linh tinh, nhưng con người dù sao cũng rất ích kỷ, tôi không thể làm được cái việc nhìn anh rời đi mà không giơ tay níu kéo.
“Tiểu Dĩnh!” Dận Chân hôn nhẹ lên môi tôi: “Anh vốn không tìm được cách quay về, em có gì phải lo lắng chứ?” Anh ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay to lớn giữ chặt lấy tôi, cho tôi một lời hứa kiên định.
Trái tim mềm yếu của tôi lại bị công kích, tôi giống như một chú mèo cọ cọ vào người anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Anh dịu dàng vò vò tóc tôi, đôi môi nóng ấm đặt lên trán tôi.
Có thể có được chân tình của anh, tôi còn gì không thỏa mãn nữa. Chỉ có điều, có một câu hỏi mà tôi không dám hỏi: Nếu tìm được cách quay về anh sẽ lựa chọn thế nào?
Tôi không dám hỏi và không dám nghĩ đến.
Còn có một sự thực mà tôi cố ý lơ đi, nếu Dận Chân ở lại đây, vậy Tứ A Ca và Hoàng đế Ung Chính trong lịch sử thì sao, lịch sử liệu có vì chuyện này mà thay đổi, tôi không thể nào biết được.
***
Tối hôm sau, trên đường vội vội vàng vàng từ công ty đến cửa hàng hoa, tôi gặp phải một việc vô cùng kỳ dị.
Hễ đi được vài bước là có một người, một tiểu cô nương rất trẻ, hoặc một người tuổi trung niên trầm tĩnh, hoặc một cậu bé ngây thơ lễ phép, hoặc một bà cụ ăn mặc giản dị... tặng cho tôi một bông hồng đỏ. Tất cả bọn họ đều nói một câu không đầu không cuối: “Nhận lời anh ấy đi!”
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Suốt dọc đường về, trước sau phải có hơn một trăm người, cũng có nghĩa là tôi nhận đủ hơn một trăm bông hồng. Tôi ôm bó hoa trong lòng, khá nặng.
“Làm trò gì thế?” Tôi khẽ nói.
Dận Chân đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, trong tay cũng cầm một bông hồng giống những người kia: “Đây là bông hồng thứ một trăm linh tám, anh muốn đích thân tặng em.”
Tôi cười ngất. “Anh làm gì thế này.” Lãng mạn ghê.
“Tiểu Dĩnh, lấy anh nhé!” Giọng anh nhẹ nhưng rất nghiêm túc.
Mắt tôi đột nhiên ướt nhòe, nghẹn ngào không thốt lên lời.
Anh ảo não: “Em không phải muốn anh quỳ xuống cầu hôn đấy chứ.”
Tôi vui mừng rơi lệ: “Chiêu này ai dạy anh thế?”
Dận Chân len lén liếc tôi, khẽ nói: “Hứa Lăng Phi dạy, nó nói là năm xưa bố nó đã cầu hôn mẹ nó như thế.” Anh gãi đầu: “Xem ra không có tác dụng rồi!”
“Sao lại không có tác dụng?” Tôi nhận bông hồng trong tay anh: “Em đồng ý!”
Dận Chân ôm chầm lấy tôi, rất lâu không chịu bỏ ra.
Tôi khá bất ngờ, tim đập mạnh.
Đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Lúc này dường như thời gian đang ngừng lại, cho dù rất nhiều năm về sau nhớ lại, tôi cũng sẽ mỉm cười, hạnh phúc tràn đầy.
Biết Rõ
Tôi tưởng rằ