
Tác giả: Vô Vị Bi Thương
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341070
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1070 lượt.
người mình, đồng phục đẹp và đặc biệt, tiêu chí của học viện Thánh Tu Tư.
Cô chớp mắt mấy cái, tới bây giờ vẫn cảm thấy tất cả đều không chân thực, mỗi buổi sáng thức dậy cô tốn rất nhiều thời gian để tự nói với mình rằng đây không phải là mơ. Khó mà tin được, cô thật sự đã vào học viện Thánh Tu Tư.
Dưới lầu thấp thoáng truyền đến âm thanh quát lớn cùng tiếng cười, xen lẫn còn có tiếng cầu xin tha thứ.
Cô đi đến cửa sổ nhìn xuống.
Dưới cây đại thụ cách đó không xa, bảy tám người vây quanh thành một vòng, chính giữa là một nam sinh đang quỳ trên mặt đất.
“Thật là xấu hổ.”
Cô bĩu môi.
Một tháng tại học viện Thánh Tư Tu này, cảnh tượng như vậy gặp cũng không ít, đơn giản là đám nam sinh này nhìn nam sinh khác lớn lên đẹp trai hơn so với bọn họ, không cam lòng nên khi dễ người thôi.
Tuy nói là đồng phục giống nhau, nhưng thật ra khi nhìn kỹ lại, nam sinh đang quỳ gối kia ống tay áo chỉ có một cúc áo bạc, mà những người khác lại có hai cúc áo vàng.
Đó là sự phân chia đẳng cấp trong học viện Thánh Tu Tư.
Thánh Tu Tư là học viện quý tộc nổi danh trên thế giới, gồm cao trung và đại học. Hầu như các nhà chính trị, thương nhân, trùm hắc đạo có tiếng từ các quốc gia đều do ở đây bồi dưỡng ra. Cho nên, chỉ tiêu tuyển nhận hàng năm ở đây đặc biệt làm cho quan lớn, phú hào các nước tranh đua nhau mà giành giật.
Nhưng mà học viện cũng có cấp một trăm suất học bổng, trả toàn bộ chi phí, giúp đỡ cho những nhân tài có tài năng nhưng lại không có điều kiện về tiền tài được có cơ hội nhập học bình đẳng.
Thật khôi hài, đã nói cơ hội bình đẳng, vì sao còn phân chia đẳng cấp?
Học sinh có tiền ỷ vào nhà mình quyền thế, khi dễ bọn họ học sinh con nhà bình dân. Mà chỉ cần không làm thiệt hại mạng người, học viện đối với việc này bình thường là một mắt nhắm một mắt mở.
Nam sinh còn đỡ, cùng lắm chỉ bị người ta làm nhục một trận, hay đánh đấm vài cái. Nhưng nữ sinh dung mạo xinh đẹp lại thường chạy không khỏi số mệnh bị đùa bỡn, trừ khi cô ấy có thể tìm được một chỗ dựa đủ mạnh. Giống như cô gái lúc nãy trong thư viện, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui, giả vờ cười hùa.
Cô khẽ vuốt cúc áo nơi ống tay áo, tận đáy lòng cảm thấy may mắn là mình lớn lên bình thường, hơn nữa tính cách ít nói, dù cho đứng trước đám đông cũng không có ai chú ý hay cảm thấy hứng thú đối với cô.
“Ê! Người kia!”
Một giọng nói không khách sáo cắt đứt suy nghĩ Tô Mộ Thu.
Cô quay đầu nhìn về hướng giọng nói.
Một nam một nữ. Ống tay áo có cúc áo vàng.
“Gọi cô đấy! Sững sờ cái gì, còn không mau tới đây!”
Nam sinh giận dữ gọi, đôi mắt mở lớn như con cá vàng nhỏ mà cô đã từng thấy.
Cô muốn cười, nhưng không dám.
“Dạ.”
Cung kính trả lời một tiếng, cô chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, cúi đầu, thái độ hèn mọn.
“Ôm.”
Ôm cái gì?
Suy nghĩ vừa xuất hiện, trước mặt quăng ra hai cái túi xách, cô phản ứng nhanh chóng chụp lấy.
Không quan tâm cô có đồng ý hay không, đôi nam nữ ôm nhau tự động rời đi.
Bình dân, trong mắt bọn họ, bất quá chỉ là người giúp việc của người khác.
Tô Mộ Thu cúi đầu, theo sát phía sau bọn họ.
Chỉ là túi xách thôi mà, không đáng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà cùng những vị quý tộc xung đột.
“Cầm cẩn thận một chút.” Nữ sinh không thèm quay đầu lại, nói giọng cao ngạo, “Cái đó là do cha tôi từ Pháp mang về ngày hôm qua, cả nước chỉ có năm mươi cái, nếu làm hư, tôi sẽ bắt cô đền.”
“Dạ.”
Đã sợ bị hư, vì sao không tự xách?
“Hừ! Bình dân chính là bình dân, như con chuột nơi xó nhà, hèn mọn sợ sệt.”
Trong giọng nói nam sinh tràn đầy sự khinh bỉ.
“Dạ.”
Tô Mộ Thu cúi đầu.
Kẻ có tiền thì như thế nào, bất quá chỉ là tấm áo choàng bên ngoài, tấm lòng bên trong so với bất cứ ai cũng thô bỉ hơn.
Đúng lúc tan học, mọi người đều đổ xô về phía cổng trường.
Tô Mộ Thu nhìn chung quanh, bị biến thành người giúp việc giống cô cũng không ít.
Ngoài cửa trường, những chiếc xe có rèm che đón học sinh đã sớm xếp thành một hàng chỉnh tề.
Cùng đi theo đến một chiếc Porsche màu xanh nước biển, cô kính cẩn đưa lên túi xách, “Thiếu gia tiểu thư đi thong thả.”
“Ừ.” Nữ sinh cầm lấy túi xách, liếc xéo cô, kiêu ngạo như nữ vương ngồi vào trong xe.
Ngẩn người nhìn theo hướng bọn họ rời đi một phút, Tô Mộ Thu mới ung dung trở về.
Không có biện pháp, nhà xa lại không có xe đưa đón như học viên quý tộc nên cô chỉ có thể ở tại ký túc xá học viện.
A, học viên quý tộc!
Phi Phi Đơn Thuần
Đầu xuân tháng ba là lúc hoa anh đào nở rực rỡ, hầu như tất cả cây anh đào trong học viện đã nở những bông hoa nhỏ màu trắng nhạt làm cho không khí học viện thêm êm dịu.
Mười giờ hơn, vẫn là thời gian lên lớp, trên con đường dài của học viện chỉ có vài học viên qua lại, thỉnh thoảng cũng có một chiếc xe có rèm che không tiếng động xẹt qua.
Đại học ban D, trong phòng học lớn chỉ có 30 học sinh ngồi rải rác xung quanh.
Một nhóm người gục xuống bàn ngủ, một nhóm người soi gương trác phấn, một nhóm người nói chuyện trời đất, duy