
Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341072
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1072 lượt.
một cơ hội lựa chọn nữa, tôi vẫn sẽ không có một phần dũng khí để tiến lên.
Chúng tôi nhất định là không thể đến được với nhau. Anh hiện tại chắc cũng đã trở về với cuộc sống của chính mình rồi.
Mọi người tạm biệt rồi đi về, tôi nghĩ nghĩ, sau đó quyết định về nhà trước. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đầu óc mờ mịt, tôi muốn về nhà mình từ từ nghỉ ngơi một chút.
Có điều, tôi hoàn toàn không nghĩ đến, Trần Diệu Thiên lại đang đợi tôi ở cửa. Qua chỗ rẽ, rất xa tôi đã nhìn thấy anh. Giữa trời đêm đen tối, anh mắc một bộ đồ màu trắng khiến anh có vẻ nổi bật. {hana: nhìn như quỷ, nửa đêm mặc áo trắng, quỷ}
Anh ngồi một mình trước ghế dài, bộ dạng suy nghĩ, dưới đất là một đống đầu mẩu thuốc lá. Lòng tôi hơi kích động, bước dần lên. Khi tôi đột nhiên muốn quay đầu bỏ chạy, anh ngẩng đầu… nhìn về phía tôi.
…Hai mắt anh như bị màn mưa che khuất, hoặc giống như đang bị nhốt ở một nơi nào đó, ẩm ướt, âm u, thậm chí còn lộ ra chút mất mát.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, ánh mắt anh như lấy lại ánh sáng, ngay lập tức quay đầu. Cho đến khi tôi đi đến trước mặt anh, anh vẫn lặng lẽ ngồi, không quay đầu lại.
Tôi đi đến gần, không đợi tôi nói gì, anh đứng dậy thản nhiên nói “Em đã về.” Ngữ khí của anh bình thản hết sức, yết hầu hơi khàn khàn. Tóc anh vẫn còn hơi ướt, dán lên trán, quần áo cũng có vẻ ẩm ướt, một giọt nước chảy xuống từ đuôi lông mày, xẹt qua mặt. Tôi hỏi anh “Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Anh đang đợi em.” Anh cười cười, tuy rằng cố làm ra bộ dạng không có gì, nhưng vẫn không che dấu được “Anh không có chìa khoá nên không vào nhà được.” Tôi nhìn ánh mắt anh, anh lại tránh.
Tôi mở cửa, anh theo sau tiến vào. Tôi nhịn không được hỏi anh “Hôm nay trời mưa, anh không biết đi tìm chỗ trú hay sao, vì sao phải đợi em ở cửa?”
Anh không trả lời, chỉ đứng yên một chỗ, tầm mắt hơi buông xuống, nhìn xuống mặt đất. Lông mi thật dày che khuất mắt anh khiến tôi không nhìn thấy gì trong mắt anh. Nhưng bộ dạng của anh giống như một đứa con đang ngoan ngoãn đợi nghe trách mắng.
Anh cao lớn như thế, đứng ngốc giữa nhà khiến không gian trở nên chật hẹp, thật không hợp chút nào.
“Người anh hẳn rất lạnh, mau đi tắm nước ấm đi.” Tôi mở miệng phá tan sự im lặng, nhưng anh vẫn đứng bất động tại chỗ, tôi đi lên, vừa chạm vào tay anh mới phát hiện, người anh rất lạnh, một luồng khí lạnh đánh thẳng vào tim tôi. Tay tôi run run, lôi anh đến phòng tắm “Nhanh đi tắm.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng nói “Tiểu Trư, em lấy cho anh bộ quần áo.”
Mặt tôi >”
Phòng tắm ngập sương, ánh mắt sâu thẳm cùng cái mũi thẳng kèm theo mái tóc ướt sũng dán trên trán mang theo đầu vẻ mị hoặc. Mà cơ thể anh vừa bị tôi nhìn thấy liền biến đổi. Tôi thật không phải cố ý, nhưng hai mắt không không chế được du lịch khắp nơi trên người anh. {hana: sắc nữ…Khán giả *ném đá* bà có nhìn không… Hana: *lồm cồm bò dậy trong vũng máu* em có… __ _!!}
Anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bị đôi mắt đỏ hồng của tôi nhìn chằm chằm, thẳng tay túm lấy quần áo, nhìn nhìn, hơi nhăn mặt nói “Anh không mặc đồ của người khác đã từng mặc qua, hiểu không.” Nói xong trả lại quần áo vào tay tôi.
“Vậy làm sao bây giờ, anh lại không có quần áo.” Tôi vừa nói vừa tiếp tục chu du trên người anh. Tuy rằng sắc mặt vẫn đỏ như cũ nhưng vẫn không ngừng nhìn ngắm. Tôi phát hiện tôi đúng là người xấu a.
Cơ thể anh đúng là tuyệt đẹp, quả thật giống như có tập thể hình. Mà cái vật giữa hai chân kia càng thần kỳ hơn. Tự nhiên khi bị tôi nhìn thấy thì dần dần thô và lớn lên. Cuối cùng tôi mới nghĩ ra, thì ra đó là phản ứng sinh lí bình thường thì Trần Diệu Thiên đã dùng khăn tắm vậy lại.
Anh đi khỏi phòng tắm, cố gắng nói chuyện để che dấu sự mất tự nhiên của mình “Tối hôm qua anh không ngủ, anh hơi mệt. Anh đi ngủ đây.” {Hana: anh làm quân tử sao??? chuyện lạ nhá hê hê}
“A.” Tôi chạy nhanh về phòng, giúp anh mở điều hoà.
Anh lên giường, xốc chăn chui vào, khăn tắm bị anh quăng ra, tôi tưởng tượng chính mình vừa rồi nhìn thấy cơ thể anh, sắc mặt nhất thời lại đỏ lên. Anh đang muốn nằm xuống, tôi vội vàng nói “Từ từ, tóc anh vẫn còn ướt, sao ngủ được.”
“Quên đi, kệ nó.” Nói xong anh lại muốn nằm xuống.
“Em giúp anh.” Tôi quả thật không biết nói gì. “Anh từ từ.” Nói xong tôi đi xuống tầng lấy máy sấy tóc. Khi tôi trở lại đúng là anh vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi. Tôi ngồi lên giường, đem máy sấy cắm vào ổ điện, ấn nút, ngồi trước người anh, giúp anh sấy tóc. {hana: tư thế ái muội.. chương sau… ba chấm quá}
Tóc anh mới cắt, so với tóc Lí Minh Ngôn thì ngắn hơn một chút, màu tóc cũng đen giống như ánh mắt anh, phát ra ánh sáng đen. Hai chúng tôi không ai nói gì, chỉ có tiếng máy sấy tóc. Khi tôi buông máy sấy mới phát hiện, không biết từ lúc nào anh đã tựa lên người tôi, hai tay ôm lấy thắt lưng tôi.
Tôi không tự nhiên nói “Cái kia… em phải đi cất máy sấy.”
Anh buông tay, đầu dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc.
Thật lâu sau anh mới mở miệng “Anh ngồi đợi em. Bầu trời thật đen t