
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341685
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1685 lượt.
bóng của sống mũi anh in trên gò má mình.
Hơi thở nóng hổi lướt nhẹ qua tai cô, anh cúi đầu thì thầm:
- Nhẫn hơi rộng.
Lục Trình Vũ không hôn cô, với những người đứng dưới, góc độ này vừa vặn là một góc chết, giống như diễn viên đóng phim, có tư thế nhưng không có sự tiếp xúc da thịt. Biểu hiện của người đàn ông này vừa dịu dàng vừa phong độ, anh lại một lần nữa nói vào tai cô:
- Phải hơn một vạn tệ đấy, hay là em cầm đi trả lại, cũng kiếm được thêm một chút để trả tiền nhà.
Đồ Nhiễm thoáng sững sờ, toàn bộ sự chú ý đều bị anh thu hút, cô không hề để ý, vì đáp ứng mong muốn của mọi người phía dưới mà tay MC vớ vẩn đã gí cái micro chết tiệt vào sát họ. Sau đó trong loa vang lên tiếng của một kẻ ngốc:
- Đắt thế cơ à? Anh nhớ đưa lại biên lai cho em đấy.
Trên dưới sân khấu đều im bặt, Đồ Nhiễm sực tỉnh, mặt đỏ lựng, may mà trang điểm đậm nên người khác cũng không nhìn ra được. Cô ưỡn thẳng lưng, coi như không có gì xảy ra.
²²
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, khách khứa lục tục ra về, cô dâu – chú rể đứng trong đại sảnh tiễn khách kiêm làm phông nền cho người ta chụp ảnh. Tiếng bấm máy lách cách, ánh đèn chớp nháy hoa cả mắt, một cô gái trẻ bước tới, cười với Đồ Nhiễm:
- Cô dâu xinh quá.
Rõ ràng là một câu nói xã giao, nhưng lại phải xem phát ra từ mồm ai. Đồ Nhiễm thấy cô gái này đủ tiêu chuẩn thanh tú, trong lòng thấy rất thoải mái, đang định nói cảm ơn thì người ta đã đi tới trước mặt chú rể, lại nghe thấy cô ta nói với chú rể:
- Hôm nay anh rất đẹp trai, thật đấy.
Chu Tiểu Toàn cũng đứng bên cạnh nhìn, cô nàng cảm thấy con người này thị lực không tốt, nếu không đã đứng gần như vậy rồi, sao còn phải gí sát mắt vào người chú rể. Nhất thời không nhịn được, cô hỏi nhỏ:
- Cô ả kia là ai thế?
Cười suốt cả buổi tối, mặt Đồ Nhiễm đã cứng đờ:
- Mình cũng không biết.
Chu Tiểu Toàn lại bắt đầu huênh hoang:
- Cô ta nói hai câu, nhưng trọng tâm là ở câu thứ hai.
Đồ Nhiễm không nói gì.
Chu Tiểu Toàn tiếp tục thêm dầu vào lửa:
- Kìa kìa, cậu trông chồng cậu nói chuyện với cô ả kìa, gương mặt kia muốn ngọt ngào cỡ nào cũng có kìa.
Bình thường Lục Trình Vũ nói cười thận trọng, lúc này lại thể hiện rất đỗi dịu dàng. Đồ Nhiễm lườm Chu Tiểu Toàn, hạ giọng nói:
- Người ta là mỹ nhân, ai thấy mỹ nhân mà lòng chẳng ngọt ngào.
Nói tới đây, bỗng có một cậu nhóc chạy tới chụp hình cho hai người kìa.
Chu Tiểu Toàn hấm hứ:
- Đâu chỉ là ngọt ngào, đong đưa thì có, úi giời, cậu nhìn lại vẻ ngấy tận cổ kia kìa. – Cô lấy vai huých Đồ Nhiễm. – Cậu mau tới đó, ra dáng chính thất cho ả ta một bài học đi.
Đồ Nhiễm lầm bầm rủa:
- Cậu thần kinh à.
Chu Tiểu Toàn hận thép không thành ngang[1'>:
[1'> Ý nói đặt nhiều kỳ vọng vào một người nào đó nhưng không như ý muốn.
- Mình đang đứng về phía cậu, hôm nay cậu mới là nữ chính, dựa vào cái quái gì mà nữ phụ lại dám qua mặt. – Vừa nói cô nàng vừa liếc nhìn Đồ Nhiễm, lập tức hiểu ra. – À mà cũng phải, cái mặt bự phấn này của cậu đã bị người ta cho hít khói từ lâu rồi.
Đồ Nhiễm cười ha hả, không nói gì thêm, nhưng Chu Tiểu Toàn lại bứt rứt không biết có phải mình đã hơi quá lời rồi không, vội lên tiếng an ủi:
- Thực ra cũng chẳng có gì, cô dâu trong đám cưới chỉ là để làm cảnh, tượng trưng mà thôi, giống như hoàng thất nước Anh ấy, không có ý nghĩa thực tế. Cũng tức là cậu đã gả cho người ta rồi, người khác cũng không hy vọng chấm mút được gì nữa, cho nên mấy người tới uống rượu mừng đều ngắm phù dâu như mình đây, hoặc là ngắm mấy cô gái trẻ trung chưa chồng kém hơn phù dâu một chút. Nếu nghĩ như vậy, tâm trạng cậu có thoải mái hơn chút nào không?
Cả tối Đồ Nhiễm không ăn gì, lúc này dạ dày quặn chua, chân tay bủn rủn, miễn cưỡng trả lời:
- Ừ, cảm ơn cậu.
Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cô, Chu Tiểu Toàn không nhịn được mắng cho một câu:
- Không có phong độ.
Nói xong bèn đi tới trước mặt chú rể:
- Lục Trình Vũ, đến rượu cảm ơn bà mai anh cũng không mời em uống, vậy thì chụp tấm ảnh chắc được chứ hả.
Vừa cười cười nói nói, cô nàng vừa chen vào giữa hai người, tiện thể đẩy cô gái kia ra xa không chút dấu vết.
Trời đã tối đen, trong đại sảnh vẫn ồn ào, náo nhiệt. Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn quanh, vừa rồi mới thấy cô em gái nhà họ Lục đang thẫn thờ, đứng trơ trọi ở một góc gần đó.
Cô em chồng tên đầy đủ là Lục Trình Trình, nhỏ hơn anh trai Lục Trình Vũ sáu tuổi, dung mạo không xuất sắc bằng anh, ăn mặc cũng không giống con cái nhà giàu có, thuộc tuýp người nếu vứt vào đám đông thì sẽ chìm nghỉm. Khi mới quen, Đồ Nhiễm không nhìn ra được bất kỳ ưu điểm hay đặc điểm nào đặc biệt của cô ấy, chỉ có thể khen tên cô ấy thật nho nhã, đầy nữ tính.
Không ngờ Lục Trình Trình nghe vậy lại rất vui vẻ, cô bé cười bẽn lẽn:
- Vì mẹ em họ Trình, nên trong tên em và anh hai đều có chữ Trình. Khi em ra đời, có lẽ bố mẹ cũng lười nghĩ thêm cái tên khác nên đặt cho em cái tên này. Bố mẹ vẫn thích anh hai hơn.
Cô bé nói hơi chậm, lần đầu gặp mặt đã dốc hết ruột gan ra với người đối diện, Đồ Nhiễm chợt cảm