
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 134818
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/818 lượt.
Trương đưa tới, không hiểu ai gửi nữa.”
Trong bình thủy tinh, là những chiếc bánh quy đủ hình dạng, đủ mọi màu sắc rất đặc sắc, anh đối với loại thức ăn vặt này cũng chẳng có hứng thú, cho nên cứ để vậy.
“Fan hâm mộ sao?” Dư Thịnh Đức trêu ghẹo hỏi. Học đệ này, anh vĩ cao ngất, ngoại hình tuấn tú, hơn nữa công việc cũng kiếm được rất khá, luôn làm các fan nữ thần hồn điên đảo, si mê ái mộ.
“Không phải đâu. Có lẽ là bệnh nhân nào đó chỉ đơn thuần cảm ơn thôi.”
“Cậu có biết……” Tầm mắt dừng tại một nơi, đột nhiên cười phá ra tiếng.
Quan Tử Tu có chút bất đắc dĩ.“Biết tại sao tôi biết không !”
Nhưng mà fan hâm mộ này cũng thật sáng tạo đó, lại còn viết cái gì đó lên trên, dùng thêm vài tầng băng dán, giống như học sinh tiểu học viết tên lên trên hộp tiện lợi, chẳng lẽ sợ người ta không biết sao? Buồn cười nhất là, bút tích kia thật sự nhìn rất đáng yêu –
“Fan hâm mộ này của cậu có phải mẫu giáo còn chưa tốt nghiệp không?” Dùng bút màu để viết, lại còn viết cả phiên âm nữa chứ!
Chẳng lẽ tên này có mị lực với cả trẻ con mẫu giáo sao?
“Cậu thích thì ăn đi, không cần lấy tôi làm trò tiêu khiển.” Đang định làm chuyện của mình, không quan tâm tới hắn nữa, y tá lại gõ cửa, mang theo một lọ thủy tinh đầy bánh quy tiến vào.
“Lại nữa?” Chẳng lẽ phải nói rõ là không nhận thứ này nữa sao?
Y tá gật đầu.“Đúng vậy!” Cậu bé kia thật đáng yêu, dùng ánh mắt mười phần thành ý cầu xin cô giao cho Quan Tử Tu, dù gì cũng có chút lòng thương người cho nên làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của cậu bé chứ!“Cậu bé đó thực sự rất đáng yêu, vẻ ngoài cũng hệt như bác sĩ Quan, có phải là có đứa nào lưu lạc bên ngoài không vậy?”
Quan Tử Tu hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi này, nhàm chán cười cười.“ Còn ở đó chứ?”
“Vừa mới ở lầu dưới, chắc là chưa đi xa.”
Quan Tử Tu tiếp nhận lọ thủy tinh, bước nhanh đuổi theo.
Đuổi tới đại sảnh lầu dưới, thân ảnh bé nhỏ kia đang định ra khỏi cửa.
Là cậu bé đó?! Quan Tử Tu không thể nói không bất ngờ.
“Tiểu Tinh!” Anh mở miệng gọi, đuổi theo hai ba bước.“Sao cháu lại ở trong này? Mẹ cháu đâu?”
“Chỉ có mình cháu thôi.” Ánh mắt nhìn lọ bánh quy trong tay anh, khẩu khí có chút chờ mong.“Bác sĩ thúc thúc, bánh bích quy ăn được không?”
Thật sự là cậu bé này sao?!
Quan Tử Tu ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu bé.“Nào, Tiểu Tinh, nói cho bác sĩ thúc thúc biết mẹ cháu có biết chuyện này hay không?”
Tiểu Tinh lắc đầu. Cậu bé đang giấu mẹ, tự mình chạy tới.
“Vậy cháu đến bằng cách nào?”
“Lần trước đau bụng, mẹ với cháu về bằng xe bus, cháu cũng nhớ đường mà!”
Cho nên, một cậu bé mới năm tuổi, liền ôm nhất một lọ bánh bích quy, tự mình ngồi xe buýt một mình, đi quãng đường thật xa qua đây, chỉ vì muốn đưa cho anh? Mà không chỉ một lần!
“Như vậy rất nguy hiểm, lần sau tuyệt đối không thể làm như vậy nữa, có biết hay không?”
Tiểu Tinh mở miệng định nói gì đó, lại ngậm lại, trầm mặc cúi đầu.
Biểu cảm muốn nói lại thôi kia, làm cho anh nhớ tới rất nhiều năm trước, có người cũng là biểu cảm như vậy, mãi đến cuối cùng mới nói cho anh, cái cô muốn không phải mệnh lệnh, cũng không phải là anh luôn nói cho cô nên làm như thế nào, mà là hy vọng anh nghe một chút nhu cầu và mong muốn từ tận đáy lòng cô……
“Nào, Tiểu Tinh, nói cho thúc thúc, vì sao phải làm như vậy?” Không kịp suy nghĩ, anh đã hỏi ra miệng.
“Bởi vì…… Bởi vì……” Tiểu Tinh do dự rất lâu mới nhẹ nhàng nói:“Cháu muốn làm cho bác sĩ thúc thúc thích cháu……”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng Quan Tử Tu cũng nghe thấy được.
Cậu không biết phải theo đuổi như thế nào, có một cô bé cùng lớp thích cậu, cho nên đem những thứ cô bé thích nhất chia sẻ với cậu, đối xử với cậu rất tốt, mẹ nuôi nói cái này gọi là theo đuổi. Vậy, đây là thứ mẹ làm cho cậu ăn, cậu rất thích, đem bánh quy cậu thích nhất này cho bác sĩ thúc thúc, hy vọng bác sĩ thúc thúc đối tốt với cậu, cũng đối tốt với mẹ.
Quan Tử Tu khẽ vuốt non nớt khuôn mặt kia, tâm hồ kích động. Cậu bé này ngay cả bày tỏ tình yêu, cũng là trực tiếp, thuần khiết không tỳ vết, đứa bé này…… cũng thật giống như mẹ nó.
Nhưng mà…… Anh có thể thích cậu bé sao? Anh không dám chắc mình sẽ làm được……
“Ba ba của cháu đâu?” Đứa bé này không giống như một đứa bé có tình thương của baba, người đàn ông kia rốt cuộc đang làm gì? Cho dù đã chia tay, ngay cả đứa bé cũng không cần sao?
“Ba ba…… chết rồi.”
Anh vô cùng kinh ngạc. Cái này…… không giống như những gì cô đã nói?!
“Bác sĩ thúc thúc, thúc thúc có thể…… Làm ba ba của cháu không?”
Anh im lặng rất lâu.“Xin lỗi cháu, Tiểu Tinh, thúc thúc không thể. Thúc không đồng ý không phải bởi vì chán ghét cháu, thật đó, cháu rất ngoan, rất hiểu chuyện, thúc cũng từng vô cùng hy vọng cháu là con của thúc, nhưng thực sự không thể. Lần sau cháu đừng làm những chuyện này nữa, vô dụng thôi.”
Tiểu Tinh không nói gì.
Một đứa bé không ồn không khóc nháo, trầm mặc hiểu chuyện như vậy. Anh bây giờ đã biết, mấy cô y tá kia vì sao không chối từ được cậu bé.
“Như vậy được không? Thúc cho cháu số điện thoại