Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341322

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1322 lượt.

Tử Hàn, cô gượng gạo cười.
“Thế này mới giống em.”
Vương Y Bối mở to mắt nhìn anh, thật sự muốn biết anh nói câu đó có ý gì. Giống cái gì? Giống việc cô sẽ làm, giống lời cô sẽ nói, hay là giống tính cách vốn có của cô? Nhưng cô không hỏi lại anh, tự đi lấy rau về nướng. Trong tay Trần Tử Hàn lúc này có một mớ rau hẹ, đây là thứ mà mỗi lần ra ngoài ăn đồ nướng cô nhất định sẽ phải ăn, dù hàm răng cô không tốt, lần nào ăn cũng bị mắc vào kẽ răng.
Vương Y Bối di chuyển đường nhìn ra chỗ khác, muốn tự hỏi bản thân, rốt cuộc còn đang hy vọng cái gì?
Đồng nghiệp Tiểu Thu và Tiểu Huệ ghé vào hỏi cô: “Trợ lý Vương, chị và anh chàng đẹp trai kia quen biết hả?”.
Vốn định phủ nhận, nhưng thấy vẻ mong chờ hiện rõ trong đôi mắt họ, cô lại không đành. Cô trước đây cũng đã từng có một thời nhìn Uông Thiển Ngữ bằng ánh mắt như thế để kéo cô ấy đi ngắm một anh bạn đẹp trai có tiếng. Ánh mắt khờ khạo ngây ngốc ấy đã rời xa cô lâu lắm rồi.
“Bạn học cấp ba…” Ý thức được lời mình nói có chút không ổn, cô vội bổ sung: “mà thôi”.
Ý Bối còn chưa kịp nói thêm bất cứ điều gì thì đã bị tấn công điên cuồng.
“Anh ấy thời cấp ba như thế nào? Có phải cả tá người đẹp theo đuổi không…”
“Lúc đó, anh ấy có người yêu không? Thật sự muốn biết anh ấy có yêu sớm không quá!”
“Anh ấy là mẫu người thế nào ạ?”
“Hiện giờ anh ấy có người yêu chưa?”
Vương Y Bối vội vã giơ tay lên ra hiệu cho các cô ấy dừng lại.
“Cấp ba từng học chung một thời gian, sau đó phân lại lớp thì mỗi người một lớp, tôi không biết rõ lắm.”
Thấy Tiểu Thu và Tiểu Huệ ỉu xìu, Vương Y Bối chợt cảm thấy có một chút hổ thẹn.
Đồ nướng ở đây mùi vị không phải là ngon lắm, nhưng mọi người tụ tập một chỗ ăn uống nên cũng cảm thấy ngon miệng. Một người ngồi chính giữa nhóm lửa, còn lại tất cả ngồi xung quanh thành vòng tròn, bầu không khí vô cùng thoải mái, có người chợt đề nghị chơi trò chơi. Trò này rất đơn giản, dùng một chiếc chìa khóa chuyền tay nhau rồi bất ngờ hét lớn dừng lại, người cuối cùng cầm được chìa khoá sẽ phải trả lời câu hỏi của mọi người.
Cái trò này đối với những người trưởng thành như bọn họ thì quả là trò chơi của trẻ con tiểu học. Câu hỏi quá nửa là xoay quanh vấn đề bạn gái, nụ hôn đầu…
Mấy người đàn ông ở đây đương nhiên ưu tiên các cô gái, biết bọn họ đều đang tò mò về Trần Tử Hàn, liền cố ý để chiếc chìa khoá rơi vào tay anh rồi hét dừng. Trần Tử Hàn cầm chiếc chìa khoá trong tay, nét mặt vẫn bình tĩnh.
“Mối tình đầu của anh là khi anh bao nhiêu tuổi?” Một cô gái hỏi.
“Mười bảy.”

“Bây giờ anh vẫn còn nhớ về cô ấy chứ?”
Trần Tử Hàn cười, nhìn về phía Vương Y Bối: “Chưa từng quên, sao cần phải nhớ?”.
Hình như có người đã nhận ra điều gì đó, bởi vì, người tiếp theo tóm được chìa khoá là Vương Y Bối.
“Mối tình đầu của chị là khi chị bao nhiêu tuổi?”
Vương Y Bối vân vê chiếc chìa khoá trong tay, nụ cười lấp trên gương mặt: “Vậy thì còn phải xem mọi người định nghĩa về mối tình đầu thế nào đã, là người đầu tiên thích, hay người đầu tiên yêu thầm, hay là người đầu tiên hẹn hò… Lần đầu tiên tôi rung động hình như là khi xem bộ phim Bắt đầu bằng một nụ hôn”.
Vương Y Bối cười vô tội: “Tôi rất nghiêm túc mà!”. Cô tròn mắt vẻ hồn nhiên, mọi người cũng không làm khó nữa.
Trần Tử Hàn ngồi ở vị trí đối diện Vương Y Bối, anh ngẩng mặt lên nhìn cô. Ngày ấy, anh không thích cô giới thiệu với mọi người anh là bạn trai của cô, anh làm việc ở nơi nào. Anh có cảm giác như cô đang mượn cớ khoe khoang. Vậy mà giờ phút này, ngay cả việc cô và anh có quen biết, cô cũng không muốn thừa nhận chứ đừng nói đến những điều khác…
Trần Tử Hàn gượng cười, nhìn thấy nắm rau hẹ trên vỉ nướng hình như đã cháy đen, anh không động tay, bởi vì anh rõ hơn ai hết, cô nhất định sẽ không ăn.
Thời gian trôi đi, tình hình cũng thay đổi, lúc ấy người ta mới đành lòng thừa nhận rằng mình năm xưa ấu trĩ đến thế nào. Anh tưởng rằng mình đã cố gắng làm tốt mọi thứ nhưng không biết hoá ra mình đã sai quá giới hạn. Anh muốn thành công, muốn chứng tỏ bản thân, nhưng sự nghiệp và tình yêu không nên nảy sinh xung đột như thế. Lúc ấy, anh biết cô cũng đã cố gắng hết mình, nhưng anh lại chỉ biết đốc tâm trí và sức lực vào sự nghiệp, nên đã phóng đại vô hạn những hành ấu trĩ của cô.
Tình cảm khi ấy đã đi tới ngõ cụt, bây giờ nhìn lại mới thấy những chuyện dẫn đến chia tay là những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể, thậm chí còn mơ hồ không rõ vì sao năm xưa hai người lại đi vào đường cùng như thế.
Dù biết vậy, nhưng anh hiểu rõ, nếu mọi chuyện có tái diễn thì e rằng vẫn cứ là kết cục đó. Chúng ta lúc nào cũng chỉ thông suốt mọi chuyện khi nó đã xảy ra và ta đứng ở vị trí người ngoài cuộc để nhìn lại, còn lúc chưa thoát ra được thì lại luôn ngốc nghếch.
Lam Sơn rất rộng, Vương Y Bối rất muốn đi du ngoạn khắp ngọn núi này một chuyến, muốn thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên mà tạo hoá ban tặng cho nơi đây.
Cô vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, định xuất phát thì Trần Tử Hàn xuất hiện.
“Nghe nói em muốn đi ra ngoài thăm thú.” Anh đảo