Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341160

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1160 lượt.




Tôi Mới Là Vận Mệnh Của Em
Tiêu Kiến Thành dẫn Tô Lạc lên tầng trên cùng của tòa cao ốc Hằng Đông.
Anh không có cử chỉ thân mật nào mà chỉ đưa cô vào một căn phòng, trước khi đi còn dặn cô khóa cửa cẩn thận. May mà không phải căn phòng có buồng tắm trong, suốt của anh, bằng không, chắc Tô Lạc cũng khó lòng chợp mắt.
Mỗi ngày đều có người mang quần áo và đồ ăn, quét dọn vệ sinh nhưng Tiêu Kiến Thành không hề xuất hiện. Hai ngày sau, Tô Lạc hết kiên nhẫn, không kìm được gọi điện cho anh.
"Anh đang ở đâu thế" Cô hỏi.
"Căn cứ vào tình hình hiện tại, em trai cô nhiều khả năng sẽ bị kết án tù. Bố mẹ cô tuổi tác đã cao, nêu có thái độ hợp tác tốt, chắc có thể được hưởng án treo."
"Gia đình tôi đâu làm chuyện gì đặc biệt kinh khủng, cũng không ai bị thương nặng, tại sao lại nghiêm trọng như vậy?
"Bởi vì có ảnh hưởng rất xấu đến vấn đề an ninh trật tụ nên chính quyền không vui."
Tô Lạc ôm một tia hy vọng, hỏi luật sư Châu: "Anh có thể biện hộ giúp người nhà tôi, để họ được thả mà không bị khép tội không?"
"Đó là tình tiết trong phim điện ảnh thôi." Luật sư Châu đáp.
Tô Lạc im lặng hồi lâu.
Luật sư Châu an ủi cô: "Cô đừng lo lắng, chắc Tiêu Tổng sẽ có cách. Nếu Tiêu Tổng ra mặt, nhiều khả năng chuyện lớn hóa nhỏ. Cô đã nói với anh ta chưa?"
"Tôi nói rồi... nhưng anh ta không có câu trả lời rõ ràng."
"Vậy... cô hãy tìm cơ hội nhắc lại một lần nữa đi. Tiêu Tổng cũng không phải người khó nói chuyện, nhiều khi có lẽ do tâm trạng không tốt nên anh ta mới tỏ thái độ lạnh lùng."
Tô Lạc lặng thinh, nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt đến thất thần, một lúc lâu sau cô mới mở miệng: "Có đúng là chỉ anh ta mới có khả năng giải quyết không?"
"Cũng không hẳn. Nếu cô quen người có năng lực hơn Tiêu Tổng thì được rồi."
Tô Lạc lắc đầu.
Luật sư Châu cất giọng bất lực: "Tô Lạc, tôi cũng muốn giúp cô theo vụ này, nhưng thực Tiêu Tổng có khả năng làm tốt hơn tôi."
"Tôi biết." Tô Lạc đáp.
"Nếu có việc gì cần tôi giúp, hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào." Trước khi ra về, luật sư Châu dặn đi dặn lại. Tô Lạc gật ầu cảm ơn, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Cô quay về tầng trên cùng của tòa nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Kiến Thành. Cô dứng ngồi không yên, bỗng có cảm giác nghe thấy tiếng "dinh dong" của thang máy nhưng khi cô mở cửa ra xem lại không có bất cứ động tĩnh nào, cuối cùng, cô ra khỏi phòng, ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Đêm đã về khuya, Tô Lạc không rời mắt khỏi thang máy. Cô chưa bao giờ mong ngóng người đàn ông đó như thời khắc này. Tuy nhiên, cô chỉ có thể chờ đợi anh chủ động xuất hiện mà không dám gọi điện thoại.
Không biết bao lâu sau, một giọng đàn ông đột nhiên vang lên trên đầu cô: "Này, em ngồi ở đây làm gì thế?"
Tô Lạc mở mắt, mới phát hiện mình ngủ gật từ lúc nào.
Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Kiến Thành đang đứng cạnh mình. Cô muốn đứng dậy nhưng do ngồi quá lâu, thân thể cứng đờ nên đành giữ nguyên tư thế, đáp: "Tôi đợi anh."
"Đợi tôi làm gì?"
"Muốn tìm anh nói chuyện."
"Đựợc thôi, em nói đi! Tiêu Kiến Thành cũng tựa vào tường, ngồi xuống cạnh cô.
Ngửi thấy hơi rượu từ người anh, Tô Lạc lên tiếng: "Nếu anh mệt rồi thì nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tính sau."
"Tôi không sao. Em muốn nói gì thì nói ngay bây giờ đi!"
Hành lang tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ đèn hiệu cứu hỏa. Tiêu Kiến Thành ngồi trong bóng tối, Tô Lạc chỉ nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh. Cô không nhin rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy chấm đỏ lúc tỏ lúc mờ ở đầu hành lang, trong lòng mờ mịt.
Đợi một lúc vẫn không thấy Tô Lạc lên tiếng, Tiêu Kiến Thành giục: "Mau nói đi, em định bàn chuyện gì?"
"Anh biết mà." Tô Lạc lên tiếng.
"Tôi làm sao biết được?"
"Hôm đó, anh bảo tôi không đủ thông minh, không biết chủ dộng mở miệng, vì vậy, tôi muốn cầu xin anh... Anh có thể giúp người nhà của tôi không?" Tô Lạc nói lí nhí.
"Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu bọn họ vi phạm pháp luật thì nên bị trừng phạt. Việc khác tôi có thể nghĩ cách nhưng liên quan đến hành vi phạm tội, tôi không có khả năng."
"Tôi biết bố mẹ và em trai tôi không đúng, nhưng cũng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, anh có thể nghĩ cách cứu họ không?"
"Ai bảo chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng? Việc làm của họ khiến dự án bị trì hoãn, ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội, hơn nữa còn phải huy động bao nhiêu cơ quan đi thi hành nhiệm vụ, em tưởng không tốn kém hay sao?"
"Chúng tôi có thể bồi thường."
"Em định lấy gì bồi thường? Một chút tiền đền bù của nhà em à? Hơn nữa, dù em muốn bồi thường, người nhà em thà ngồi tù cũng không chịu bỏ tiền ấy chứ."
Nghe Tiêu Kiến Thành nói vậy, Tô Lạc hoàn toàn á khẩu.
"Được rồi, em đã nói xong đúng không?" Tiêu Kiến Thành định đứng dậy. "Chưa!" Tô Lạc vội lên tiếng. "Còn gì nữa, em mau nói đi!"
"Dù thế nào, họ cũng là người thân của tôi, tôi không muốn họ bị nhốt vào tù, không muốn họ bị giam giữ dù chỉ một ngày. Tôi tin, người nhà tôi cũng muốn sớm được thả ra. Trong số những người


The Soda Pop