
Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc
Tác giả: Tự Do Hành Tẩu
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341090
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1090 lượt.
hong bì, đưa cho nhân viên đó.
"Tôi sẽ trả cho anh. Tô Lạc lên tiếng."
"Nếu cô có trả, cũng không phải trả cho tôi." Luật sư Châu đáp Tô Lạc hiểu ý anh ta, không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau, ông Tô và bà Nhạc cuối cùng cũng từ cánh cổng sắt đi ra ngoài. Trông họ rất tiều tụy, dường như già đi cả chục tuổi "Bố! Mẹ!" Tô Lạc đi tới đón.
Nhìn thấy con gái, ông Tô lên tiếng: "Tiểu Lạc, con không sao đấy chứ?"
Còn mẹ cô hỏi: "Tiểu Kiệt đâu rồi, sao nó vẫn chưa được thả ra?"
"Một lần không thể bảo lãnh nhiều người như vậy, con sẽ nghĩ cách lo cho Tiểu Kiệt sau." Tô Lạc đáp.
"Vậy thì để tôi vào trong đó, đổi cho nó ra ngoài!" Bà Nhạc quay người định đi vào trại tạm giam.
Tô Lạc vội kéo tay bà. "Không thể tùy tiện đổi người đâu mẹ."
"Lúc nào Tiểu Kiệt mới được thả?" Mẹ cô hỏi.
"Nhanh thôi mẹ ạ!"
"Nhanh là bao giờ? Tôi còn phải đưa Tiểu Kiệt đi Bắc Kinh khiếu nại nữa.
Chuyện này không thể trì hoãn lâu."
Luật sư Châu đi đến, tiếp lời: "E rằng không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Mọi người gây chuyện ầm ĩ như vậy nên đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo. Bởi vì Tô Klệt có hành vi tấn công nhân viên công vụ nên không được phép bảo lãnh, có lẽ phải đợi đến khi bên công an kết thúc điều tra, chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm sát, lúc đó chúng tôi sẽ nghĩ cách tác động vào bên kia."
Nghe một loạt thuật ngữ chuyên ngành từ miệng luật sư Châu, bà Nhạc đờ ra, không dám nói nhiều. Ông Tô lập tức lên tiếng: "Thế thì nhờ cậu nghĩ cách giúp chúng tôi."
"Tiêu Tổng đã dặn dò, tôi sẽ cố gắng hết sức." Nhắc tới Tiêu Kiến Thành, luật sư Châu tỏ ra cung kính.
Bà Nhạc nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt ngờ vực. Cô liền chuyển đề tài: "Mẹ, tổ dân phố đã tạm thời để đồ đạc của chúng ta ở thư viện của phường. Chúng ta đi nhận đồ, sau đó thuê một căn nhà ở tạm..."
Luật sư Châu liền ngắt lời cô: "À, Tiêu Tổng đã thu xếp chỗ ở cho hai vị rồi."
Bà Nhạc lên tiếng phản đối: "Hai vị gì chứ? Tôi và ông ta không phải người một nhà, không thể ở cùng nhau."
Ông Tô cũng lên tiếng: "Không cần thu xếp cho tôi, tôi có chỗ ở rồi."
Luật sư Châu lắc đầu. "Tiêu Tổng là người đứng ra bảo lãnh cho hai vị, Tiêu Tổng sợ hai vị, đặc biệt là bác gái làm chuyện không lý trí nên hy vọng hai vị tạm thời ở cùng một chỗ để giám sát lẫn nhau."
Bà Nhạc đương nhiên không chịu, vẫn luôn miệng từ chối.
Luật sư Châu đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức nói: "ý của Tiêu Tổng là, nếu hai vị không chịu sống ở nơi Tiêu Tổng sắp xếp, vậy thì Tiêu Tổng cũng không gánh nổi trách nhiệm. Hai vị có thể tiếp tục ở lại đây để chính quyền giám sát."
Nghe câu này, bà Nhạc không phản đối nữa. Ông Tô cũng vui vẻ gật đầu.
Luật sư Châu lái xe đưa Tô Lạc và bố mẹ tới một khu chung cư mới xây dựng ở ngoại ô thành phố. Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, tiện tích không lớn nhưng đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
Tô Lạc rút hết tiền trong thẻ đưa cho mẹ. Bà Nhạc nhận tiền, hỏi nhỏ con gái: "Tiểu Lạc, cô và cậu Tiêu Tổng có quan hệ gì vậy?"
"Bọn con chẳng có gì, chỉ là bạn bè thôi."
"Cật đó đúng là người có tiền, ngoại hình cũng không tồi nhưng tính cách quá bá đạo, nếu cô theo cậu ta, chỉ e sẽ khó sống." Bà Nhạc tuy thô lỗ nhưng ít nhiều cũng biết nhìn người.
"Không có chuyện đó đâu ạ." Tô Lạc phủ nhận ngay.
Nghe hai mẹ con nói chuyện, ông Tô phát biểu ý kiến: "Con gái à, cậu đó được đấy. Bố làm bảo vệ ở công ty của cậu ta nên bố biết, quy mô làm ăn không phải lớn bình thường đâu. Khuyết điểm duy nhất của cậu ta là..." Ông ngập ngừng, muốn nói nhưng lại thôi.
Bà Nhạc liền truy vấn: "Việc làm ăn lớn đến mức nào?"
"Tôi không rõ, chỉ biết mấy đời tiêu xài không hết tiền."
"Vậy mà thằng đó chỉ cho chúng ta căn nhà nhỏ như thế này." Bà Nhạc tỏ ra bất mãn.
"Điều này chứng tỏ quan hệ giữa Tiểu Lạc và cậu ta cũng bình thường thôi."
"Còn bình thường? Hồi trước chẳng phải cậu ta khiến con bé bị ngã xuống núi hay sao?"
"Đó là do Tiểu Lạc sơ suất, đâu phải lỗi của cậu ta."
"Đàn ông các ông không bao giờ chịu nhận lỗi về mình, chỉ biết trách phụ nữ chúng tôi."
Hai ông bà không ngừng tranh luận, Tô Lạc im lặng từ đầu đến cuối. Thật ra, điều cô muốn biết là khuyết điểm duy nhất mà bố vừa nhắc tới, nhưng đã không còn ai quan tâm đến cô. Tuy nhiên, Tô Lạc lại nghĩ, biết thì sao chứ? Trước sau gì cô và người kia cũng đường ai nấy đi.
Sau khi lo chỗ ở cho bố mẹ xong xuôi, Tô Lạc ngồi xe luật sư Châu quay về thành phố. Trên đường, cô cầm điện thoại, đắn đo xem có nên gọi cho Tiêu Kiến Thành hay không?
Luật sư Châu biết ý, nói: "Không cần gọi đâu, Tiêu Tổng bảo tôi đưa cô đi ăn cơm cùng anh ta. Khi nào gặp mặt, cô cảm ơn sau cũng được."
Tô Lạc liền bỏ di động vào túi xách, cất giọng khách sáo: "Luật sư Châu, hôm nay làm phiền anh cả ngày, cảm ơn anh nhiều!"
"Không cần cảm ơn. Đây là chuyện lãnh đạo giao phó, tôi đương nhiên phải giải quyết ổn thỏa."
"Phiền anh để ý đến vụ của em trai tôi một chút."
"Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi năng lực của mình, nhưng tốt nhất, cô nên tiếp tục n