
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341267
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1267 lượt.
ủa nghệ sĩ cũng nằm trong phạm vi quản lý, cuộc sống riêng của cô ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, lúc ký hợp đồng, cô không đọc kỹ các điều khoản sao, hơn nữa quan hệ với đàn ông cũng phải cẩn thận, cô là người mới của Tinh Huy, hình tượng được ấn định là ngọc nữ, không phải dâm nữ, hiểu chưa?”
Gương mặt Sở Dĩnh cũng đỏ bừng như Chu Tự Hàn, rốt cuộc cô đã hiểu, vào Tinh Huy, Chu Tự Hàn nói cái gì thì là cái đó, cô căn bản không thể chống cự, nhưng ít ra cô có thể giữ mình, không để cho anh ta được như ý.
Nghĩ đến đây, Sở Dĩnh lại bình tĩnh, tranh cãi với Chu Tự Hàn chẳng có ý nghĩa gì: “Nếu Chu tổng đã nói vậy thì tôi biết rồi, về sau cứ theo sự sắp xếp của công ty, nếu Chu tổng không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”
Thật ra thì Chu Tự Hàn cũng không muốn thành ra như vậy, anh cảm thấy, trước mặt Sở Dĩnh biểu hiện của anh vô cùng thất bại, đúng kiểu phàm phu tục tử, nếu cứ tiếp tục như vậy không thể đưa Sở Dĩnh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ được.
Chu Tự Hàn phiền não nghĩ, làm sao mới có thể thu phục Sở Dĩnh, buổi tối chơi bài với Kiến Quốc vẫn canh cánh chuyện đó. Lòng không yên thua liên tục, cuối cùng đẩy bài ra đứng lên nói: “Không chơi nữa.”
Kiến Quốc cười xấu xa: “Mấy đồng chí có nhìn ra Chu tổng của chúng ta hôm nay rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng không, cô minh tinh bé bỏng hôm nọ đâu rồi, cậu thì hiếm gì, lần trước chơi bóng cậu còn đưa đi cùng đấy, hai người nóng hổi nhiệt tình, ngay trước mặt mấy anh thiếu chút nữa trực tiếp diễn cảnh khiêu dâm, đã ngán rồi à…”
Kiến Quốc ngồi bên cạnh Trần Bân cười ha ha: "Cậu đúng là cổ lỗ sĩ, thay đổi rồi, mình nghe nói công ty của anh Hàn vừa thu nạp một con nhóc, thấy bảo là người mới được Tinh Huy nâng đỡ, anh Hàn, anh vẫn chưa tóm được trong tầm tay hay là đã thu phục rồi mà cảm thấy không đủ sức, anh em đoán xem, có phải làm không được, không có tình thú..." Còn chưa nói xong, Chu Tự Hàn đã giơ tay cho hắn một cái tát: "Cút đê, nói lăng vớ vẩn".
Trần Bân bị đánh một cái, gãi gãi đầu, bình thường anh em cũng vẫn trêu trọc phụ nữ bên cạnh lão Chu, thậm chí còn đi sau nhặt lại chơi mấy vòng, không phải người yêu, cũng không phải vợ danh chính ngôn thuận, ai mà quan tâm, chẳng hiểu sao lúc này lại chọc vào lão Chu rồi.
Thấy mặt mũi Chu Tự Hàn cũng sa sầm, không dám đùa nữa, mấy ông vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu ra, chuyện không giống nhau, bọn họ phải mở mắt một chút, đừng có rước họa vào thân, lão Chu này không hề dễ chọc.
Kiến Quốc đằng hắng một cái, bỏ bài trong tay xuống, lại gần, bộ mặt ra vẻ tri âm, nghe ngóng: "Anh Hàn, bọn nó không hiểu chuyện, nói cho em xem, để ý thật hả?"
Thật ra Chu Tự Hàn cũng không hiểu rốt cuộc mình bị làm sao, Sở Dĩnh càng không muốn gặp hắn, hắn lại càng không buông được, nghe anh em trêu chọc, Chu Tự Hàn thấy rất ngứa tai, tâm tình bất ổn, cũng không có tâm trạng đùa cợt, đứng lên nói: "Mọi người tiếp tục, tôi về trước đây." Đẩy cửa đi ra.
Tâm trạng Chu Tự Hàn đêm nay đang tốt bị mấy câu nói của Sở Dĩnh khiến cho sa sầm mặt mũi: "Sở Dĩnh cô muốn gì? Không lấy tiền, thế là muốn danh phận rồi, cô muốn gả cho tôi sao?"
Sở Dĩnh bình tĩnh nhìn anh thật lâu rồi bật cười, rất châm chọc, khiến Chu Tự Hàn có sự khó chịu không nói được thành lời, "Chu tổng, có phải anh đề cao mình quá không, nếu có muốn danh phận, tôi cũng không muốn với anh, anh nghĩ tôi ngu sao mà làm vợ anh, đời này tôi sẽ không nghĩ quẩn như vậy, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, đàn ông đã nói phải giữ lời, đừng miễn cưỡng quấn lấy phụ nữ làm gì." Nói xong đẩy cửa xe, vừa tính bước xuống thì bị Chu Tự Hàn tóm lại: "Sở Dĩnh, nếu muốn tôi buông tay, rất đơn giản, cô biết đấy, chỉ cần theo tôi một thời gian, không chừng tôi sẽ nhanh chóng buông cô ra."
Sở Dĩnh hất hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: "Vô cùng xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh." Đóng sầm cửa xe một cái rồi bỏ đi. Chu Tự Hàn cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ, vậy thì chờ xem, không có người phụ nữ nào thoát khỏi tay anh, Sở Dĩnh cũng không ngoại lệ.
Sở Dĩnh chụp quảng cáo vô cùng thuận lợi, John nói đúng, đối với người mới, cảm giác trước ống kính của Sở Dĩnh rất tốt, rất ăn ảnh, hình ảnh Sở Dĩnh cao quý xinh đẹp còn có phần thần bí, quảng cáo rất thành công, trước tết âm lịch, tên tuổi Sở dĩnh đã tỏa sáng thành ngôi sao mới chói lọi của Tinh Huy, các hợp đồng ký kết bay đến tới tấp, John cũng nhận mỏi cả tay.
Đối với một người mới mà nói, Sở Dĩnh là trường hợp may mắn hiếm thấy, nhờ đó mà giành được vị trí gương mặt đại diện của Âu Phỉ.
Lúc Nhạc Thu Mạn xuất viện, đã biết chuyện Sở Dĩnh vào làng giải trí, bà không nói gì, chỉ vuốt ve gương mặt con gái, dịu dàng hỏi: "Công việc có vất vả không?" Cho dù mẹ không nói gì, Sở Dinh cũng biêt là mẹ cô không vui, mẹ cô từ trong xương tủy là người phụ nữ truyền thống, hơn nữa được hun đúc từ một gia đình truyền thống. Cô bảo đảm với mẹ, khi hợp đồng năm năm kết thúc, cô sẽ lập tức rời bỏ, cho dù có ở trong cái vòng này cũng sẽ giữ mình tr