Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341468

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1468 lượt.

ành hiện thực.
Đỗ Trạch Vân còn chẳng dắt chồng cô ấy đến, chỉ tự mình đến chất vấn hai người, “Có bí ẩn gì không mà sao đến trễ thế này.”
“Kẹt xe.” Tây Thuần mặt tỉnh bơ.
Đỗ Trạch Vân chỉ cười mà không nói.
Dạo gần đây Trình Nghi Bắc rất ngứa mắt Đỗ Trạch Nhiên nên lạng qua chỗ khác, kẻo một trận khẩu chiến lại nổ ra.
Trình Nghi Bắc tránh đi, Đỗ Trạch Vân nhẹ tay nâng làn váy của Tây Thuần lên chút, vừa vặn che khuất vết đo đỏ đầy khả nghi.
Mặt Tây Thuần đỏ bừng, nhất thời lúng túng.
Cô cố gắng cười trừ, “Chúc cậu trăm năm hạnh phúc.”
Đỗ Trạch Vân nhìn cô, trầm mặc rất lâu, “Chuyện vui của hai cậu cũng sắp đến rồi?”
“Cứ cho là vậy đi!”
Nụ cười của Đỗ Trạch Vân có vẻ thê lương, “May là hai người ở bên nhau.”
“Hả?” Thấy lạ lẫm.
“Nếu không lại hại thêm nhiều nam nữ đồng bào.”
Khóe môi Tây Thuần run rẩy, chuyện Vương Hựu Địch không thể đổ lên đầu cô được, nghe kể sau khi bị cô từ chối, Vương Hựu Địch quay ngoắt một trăm tám mươi độ chạy ra nước ngoài, tuyên bố nhất định phải làm nên nghiệp lớn.
“Nên cậu tranh thủ lúc chồng cậu chưa gặp họa, khẩn trương cưới gả lên, giấu đi càng tốt.”
Đỗ Trạch Vân nhìn giày cao gót của mình, “Tớ không sợ chồng tớ gặp họa, tớ sợ mình gặp họa.”
Tây Thuần sửng sốt, “Cậu…”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Đỗ Trạch Vân nhìn Trình Nghi Bắc đằng xa, “Chí ít anh ấy cũng là mối tình đầu của tớ, cậu tưởng tớ là thánh mẫu ư, sẽ chẳng đâu vào đâu nếu tớ không gặp được cô gái nên duyên cùng anh ấy.”
Có thể cách nghĩ này quá đỗi buồn cười, nhưng đây là tiếng lòng của Đỗ Trạch Vân, cô ấy chỉ muốn thế thôi, thấy Trình Nghi Bắc kết hôn, sống hạnh phúc, cô ấy mới có thể đi tìm một hạnh phúc trọn vẹn hơn.
Cô ấy thánh mẫu đến mức cực đoan.
Tim Tây Thuần khẽ động, nhớ Trình Nghi Bắc nói anh toàn gặp được cô gái tốt, anh nói quả không sai.
Còn mình, tệ lắm ư?
Tạm thời thấy mất thăng bằng.
“Bây giờ thì sao?” Tây Thuần ngắm Đỗ Trạch Vân, hôm nay cô ấy tuyệt đẹp, đủ để hút mọi ánh nhìn.
“Không phải tớ đang kết hôn à?” Đỗ Trạch Vân thích thú nhìn Tây Thuần.
Tây Thuần gật gật đầu.
Đỗ Trạch Vân nhìn cảnh Trình Nghi Bắc đón Tây Thuần, bóng lưng cô mong manh, nhưng có một vòng tay mạnh mẽ bảo bọc cô.
Cảnh này đẹp vô ngần.
Lâu rất lâu trước kia, tác giả mà cô thích có viết một truyện ngắn mang tên ‘Một câu gói gọn tình yêu’, đó là câu chuyện khiến Đỗ Trạch Vân khóc nhiều nhất đó giờ, là câu chuyện bi kịch nhất trong tất cả những truyện cô đã đọc, kể cả sau này. Jojo nói cô và Giai Giai cùng gặp Dịch Trạch, nhưng người Dịch Trách thích là Giai Giai, bởi khuyên tai Giai Giai đeo sáng lấp lánh, nhưng cậu ấy không biết khuyên tai kia là của Jojo.
Đó là duyên phận giữa người với người.
Gió nói, hay là thế này đi, hoàng tử bé hãy thuần hóa con cáo, nhưng con cáo vốn dĩ đâu phải đóa hoa hồng của hoàng tử bé.
Có thể Trình Nghi Bắc cũng chinh phục cô, nhưng sau cùng cô vẫn không phải là đóa hồng anh khát khao.
Duyên đến duyên đi, đại để chính là như thế.
Dùng một câu gói gọn tình yêu, câu của cô không đủ hấp dẫn người ta, thiếu chủ thể và đối tượng, chỉ để lại những câu không trọn vẹn một câu.
Trình Nghi Bắc cũng chẳng cùng Tây Thuần nán lại lâu lắm, chỉ chào hỏi mấy người quen, gửi quà xong là trốn mất hút.
Ngày đẹp trời, Trình Nghi Bắc bảo lái xe về trước, còn hai người thì dạo chơi.
Trên đường có không ít tiệm trang sức, Trình Nghi Bắc và Tây Thuần vừa đi chẳng bao lâu đã phát hiện ra rằng người trốn không chỉ có hai người họ.
Tại một cửa hiệu chuyên doanh nữ tranh cách đó không xa, Ảnh Nhi rất thích thú chọn nữ trang, thích đủ thứ, cái này thích, cái kia cũng thích, cái gì cũng thích.
Trình Nghi Triết nhăn mặt nhăn mày đứng cạnh Ảnh Nhi, “Cái này không đẹp chút nào, chúng ta đi thôi.”
Ảnh Nhi coi lời anh nói như gió thoảng qua tai.
“Không đi chứ gì?” Trình Nghi Triết cau mày, “Anh đi đây.”
Chẳng qua là khi Trình Nghi Triết sắp ra tới cửa, thì bi ai nhận ra mình ‘Đi’ chứ Ảnh Nhi thật không đi theo.
Bèn quay trở vô, “Quả thật xấu vô cùng luôn, đi.”
Trình Nghi Triết có kéo Ảnh Nhi cũng không đi.
Tới anh cũng nổi điên, “Anh đi thật đấy, kệ em.”
Lần này, Trình Nghi Triết bước ra tới cửa, một chân bước ra ngoài, đầu thì ngoái lại, không đi theo là không đi theo.
Thế là lại quay trở vô, “Này họ Bạch, cuối cùng em có đi hay không?”
“Không là không.” Ảnh Nhi vỗ tay ăn mừng cho sự kiên trì của mình.
“Anh đi đây, thề không trở lại.” Lần này Trình Nghi Triết thật sự nổi điên.
Ảnh Nhi cũng chẳng thèm đoái hoài tới anh.
Lần này thì Trình Nghi Triết có tiến bộ vượt bậc hơn lần trước, bước ra khỏi cửa hai bước, lại chán cường quay vô, “Cái này bao nhiêu? Gói lại đi!”
“Không phải anh bảo đi sao?” Ảnh Nhi hả hê trên nổi đau của người khác.
“Có đi cũng phải mang em đi cùng. Em xem mắt em có miếng thẩm mỹ nào không, chọn toàn mấy thứ gì đâu…” Trình Nghi Triết lải nhải.
Ảnh Nhi lơ đểnh, “Em mà tinh mắt thì làm gì sống chết chọn anh.”

Trình Nghi Bắc cười điên cuồng, Tây Th