Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341488

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1488 lượt.

ật đầu, cười khổ, đành chịu thôi.
Đỗ Trạch Vân nhìn cô nửa ngày: “Nếu đã lựa chọn, có phải nên dứt khoát không?”
Tây Thuần giật mình, phải chăng cô cảm thấy Trình Nghi Bắc không đáng giá? Kết quả vẫn không có đáp án.
Trong bể bơi, cô nhìn đám trai xinh gái đẹp ở đây một lúc, sau đó đi thẳng đến chỗ Vương Hựu Địch: “Chẳng lẽ anh muốn em nghe câu trả lời à?”
Vương Hựu Địch dựa vào ghế, thấy cô đến, nghe thấy giọng điệu chẳng có chút thân thiết nào: “Chỉ cần em bỏ đứa bé, anh sẽ bỏ qua hết mọi chuyện”.
Tây Thuần nghe xong cảm giác như mình đang nghe một câu chuyện cười, từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu em nói không?”
Vương Hựu Địch không nghĩ Tây Thuần sẽ có giọng điệu này: “Em có hiểu những gì mình nói không đấy? Gia đình anh không cho phép nuôi… Con của người khác”. Anh mang hai chữ ‘con hoang’ nuốt vào bụng.
Tây Thuần cúi đầu ra vẻ như thể đang suy nghĩ sâu xa: “Nếu tai em không có vấn đề thì ý anh là, nếu em bỏ đứa bé em có thể bước qua cửa Vương gia? Anh có thể bỏ qua mọi chuyện trước kia mà cưới em?”
Vương Hựu Địch hơi mất tự nhiên: “Tây Thuần, anh thừa nhận chúng ta đã đi đường vòng quá nhiều. Anh mặc kệ đứa trẻ này của ai, anh không cho phép nó tồn tại, mặc dù chuyện để em vào cửa vẫn còn rất xa, nhưng anh sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ…”
Tây Thuần thở dài một hơi: “Kết hôn với anh có gì tốt đâu chứ?”
“Dĩ nhiên có rất nhiều lợi ích rồi, em xem không phải có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho…”
“Thế nên anh cũng nghĩ rằng em cùng một guộc với mấy người phụ nữ đó?”
Vương Hựu Địch không thể tưởng tượng nổi: “Em có rõ em đang nói gì không?”
“Em vô cùng tỉnh táo, cũng biết rõ bản thân đang nói gì. Chỉ sợ người không hiểu ở đây là anh”.
Vương Hựu Địch tức giận: “Anh cũng chẳng so đo chuyện em lên giường với người khác, cho anh đội mũ xanh còn gì! Em còn muốn anh nuôi dưỡng đứa nhỏ này?”
“Em không cần anh nuôi, chính anh cứ một mực cứng đầu, không chịu tỉnh thôi”.
Thanh âm bọn họ khá lớn, thu hút không ít người.
Lý Thiệu Nham quan sát cơ thể Tây Thuần, mở lời châm chọc: “Không ngờ phụ nữ mang thai vẫn có tư thái nổi bật như vậy nha”.
Cố Trạch Bân nhanh nhẹn tiếp lời: “Cô gái mà có tư thái nổi bậc cũng bởi do đàn ông nuông chìu mà ra, đã sớm cảnh báo ai đó, đàn bà vốn không nên nuông chìu. Được một tấc lại muốn bước lên đằng đầu, chìu một chút cho có màu sắc là được rồi”.
Vương Hựu Địch trừng mắt liếc bọn họ, xong nhìn lại Tây Thuần, ánh mắt sáng quắc: “Chỉ cần em bỏ đứa nhỏ đi, anh sẽ không để bụng đâu. Rồi chúng ta lại tiếp tục như trước đây”.
Lý Thiệu Nham cùng Cố Trạch Bân không thể tin đây là lời nói của Vương Hựu Địch, nét mặt giận dữ nhưng không có bất kỳ trách cứ, chỉ hận không thể không quen biết cậu ta. Đáng đời bị một cô gái đùa cợt trong lòng bàn tay.
Tây Thuần liếc bọn hắn một cái, cũng như mọi khi, thân phận cô vĩnh viễn là người ngoài cuộc.
“Cám ơn lòng tốt của anh, em nghĩ mình đã nói rất rõ ràng. Em không cần hứa hẹn gì của anh hết, càng không có hứng thú trở thành bà Vương”.
Vương Hựu Địch vẫn muốn đuổi theo, Lý Thiệu Nham lao đến ngăn cản: “Thấy chưa đủ mất mặt hả? Một cô gái lòng dạ sắt đá như vậy cậu còn để ý làm gì?”
Đến cả Mã Khải luôn duy trì trạng thái trung lập còn không nhịn được: “Cậu đối với cô ấy thật tốt, ai trong bọn tớ cũng đều rõ như ban ngày. Thật sự đàn bà không nên cưng chìu, thậm chí một chút biết ơn cũng chả thấy mảy may. Quên đi, chân trời thíu gì hoa thơm cỏ lạ”.
Cố Trạch Bân cũng khuyên mấy câu: “Đúng! Đúng! Đúng! Sao phải vì một cây mà bỏ cả khu rừng chớ”.
“Rừng lớn như vậy, cây nhiều như vậy, nhưng tớ chỉ cần một cây”. Vương Hựu Địch thần sắc ủ rũ, không biết khổ sở bao nhiêu.
Mọi người đều sửng sốt, câu này rất rất quen tai. Ai đã nói qua nhỉ? Dường như ai trong bọn họ cũng rõ, khi Hạ Phi Phàm kết giao với Trần Nhất Tâm, lúc Trần Nhất Tâm bị mọi người trêu ghẹo đã nói ra. Qua câu này, mọi người đều hiểu tình cảm của anh sâu đậm cỡ nào.
Đỗ Trạch Vân đứng một bên nhất thời sửng sốt, cũng có chút chua xót.
Ai mà không hi vọngtoàn tâm toàn ý bênmột người, trớ trêu thay người ta không muốnmột lòng cùng mình.
Đau đớn của chúng ta phải chăng là người ta yêu chẳng yêu ta.˜






Trình Nghi Bắc đẩy hết đống văn kiện qua một bên, thả lỏng cơ thể sắp đông cứng. Chuyện nơi này xử lý xong hết rồi, về nước thôi! Có tí vui sướng toát ra từ ánh mắt mệt mỏi của anh. Về lần này, bụng Tây Thuần đã nhô lên chưa? Cười cười ngây ngốc, sao có thể chứ, phụ nữ có thai gần ba tháng mới lộ ra chút ít. Đã vậy Tây Thuần còn quá gầy, chỉ có nước bốn tháng mới nhô ra.
Nhưng dù gì cũng đã hơn hai tháng, hẳn cũng phải có tí phản ứng!
Chỉ là anh vừa mới nghĩ tới chuyện về nước, đã bị Trình Chí Diên gọi về gấp. Xuống máy bay đã thấy xe Trình Chí Diên phái đến đón anh về, ngay đến ý tưởng về căn hộ của mình cũng gặp trở ngại.
Rốt cục lúc này Trình Nghi Bắc đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nghe nói Đỗ Trạch Vân và anh chia tay, Đỗ gia tất