
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341500
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1500 lượt.
hẳng có ai cũng chẳng có cô gái nào được đối xử như vậy. Chẳng ai hiểu nguyên do gì mà Vương Hựu Địch lại ưu ái Tây Thuần nhiều đến thế. Cô chẳng phải người đẹp nhất trong số các người đẹp anh từng gần gũi hay là hai nhà có quan hệ thân thiết gì, cũng chẳng có điểm gì quá nổi bật để làm ‘hạc giữa bầy gà’ trong mắt người khác. Không ngờ trong thế giới của Vương Hựu Địch, Tây Thuần vẫn có thể là cô gái duy nhất bên cạnh anh trong suốt hai năm, bởi vậy mọi người mới có thể nhớ rõ tên Tây Thuần đến thế.
Vương Hựu Địch đối với cô tốt lắm, chỉ cần cô thích, anh sẽ tìm mọi cách mang đến cho cô.
Cô cho rằng vậy là được rồi. Còn đòi gì hơn nữa! Một người không thân không thích lại cam tâm tình nguyện làm hết thảy mọi thứ vì mình, ngoài yêu thích ra còn lý do nào khác nữa?
Khi Tây Thuần cho rằng cuộc sống của mình cứ tiếp diễn như thế là ổn thì mọi thứ đều kết thúc vào thời khắc đó, cô hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra tất cả đều không phải vậy. Chỉ có cô luôn trốn tránh, quên luôn cả sự thật trước mắt.
Có một số tình yêu, cả đời người chỉ có một lần duy nhất.
Mà cô nay đã không còn tin tưởng nữa.
Sau chuyện đó, Tây Thuần đề nghị chia tay với anh. Vương Hựu Địch thế nào cũng không đồng ý, Tây Thuần chả thèm quan tâm. Họ không thể quay trở lại, cô muốn một tình cảm thuần khiết, anh lại không cho.
Sau khi có Tây Thuần, Vương Hựu Địch cũng có được một cái danh bóng bẩy, có tin đồn anh yêu cô đến mức vì cô mà không chạm vào bất kỳ cô gái nào khác.
Tây Thuần chỉ mỉm cười, cho dù chia tay, cô cũng không muốn nói ra nguyên nhân chia tay thật sự. Hay đúng hơn không phải là nguyên nhân, mà là ngòi nổ. Nếu chọn ra đi, cũng chính là chọn lãng quên đi phần tình cảm này, không cần thiết phải xem đối phương như kẻ thù. Dù cho anh ta thật sự làm ta tổn thương rất nhiều, thì vẫn nên nhớ kỹ anh ta từng đối xử với ta rất tốt. Tuy rằng vẫn nhớ rõ từng vết thương, nhưng không thể vì vậy mà chối bỏ tất cả về anh ta.
Bởi lẽ phủ nhận một người mà bản thân từng yêu thương, nghĩa là ta phủ nhận chính mình.
Chẳng cần phải chôn đi oán hận, cũng chẳng cần phải khắc sâu trong lòng, quên đi là tốt nhất.
Dẫu cho tất cả mọi người đều nói cô không biết tốt xấu, không hiểu chuyện, vô ơn… cô đều thấy không quan trọng. Chuyện đã qua, chẳng còn gì để suy nghĩ hay nhắc đi nhắc lại nguyên nhân.
Giây phút cô quyết định chia tay, giữa cô và anh cũng chẳng còn gì nữa.
Lần đầu tiên Tây Thuần biết đến Trình Nghi Bắc là trong một buổi họp mặt, hai người ngay cả một câu cũng chẳng nói được với nhau, hiển nhiên, cả hai cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì cho nhau. Lúc đó bên cạnh anh có Đỗ Trạch Vân, mà cô lại bị Vương Hựu Địch kéo đến cho đủ cặp, cô biết rõ, Vương Hựu Địch dùng cách này để cánh báo cô chia tay không dễ vậy đâu. Đó chỉ là một buổi tụ họp đơn giản, nhân vật chính là Trình Nghi Bắc, bởi trong nhóm, chỉ có anh quanh năm suốt tháng ở nước ngoài.
Vậy mà lần thứ hai gặp mặt cô và anh đã nảy sinh quan hệ thân mật nhất. Trong tiệc rượu Đỗ gia, cô vẫn là bạn gái Vương Hựu Địch, Trình Nghi Bắc vẫn sắm vai bạn trai tốt trong mắt mọi người. Tây Thuần đứng giữa buổi tiệc, nhìn bọn họ, kẻ khôi ngô người duyên dáng bay nhảy trên sàn, cô giống như người cuộc vậy. Cô cầm ly rượu, đứng một bên ngắm Vương Hựu Địch với một vị thiên kim có gia thế có địa vị khiêu vũ. Động tác của bọn họ tao nhã, thỉnh thoảng cười nói gì đó.
Cô chợt thấy bản thân hình như đang lạc vào mê cung, mê cung này khác xa hoàn toàn với cuộc sống của cô.
Cô thấy nhàm chán, đặt ly rượu xuống, không ngờ đường đến toilet lại thấy cả người Trình Nghi Bắc đều ngã vào lan can. Mặt anh đỏ lạ thường, có khi còn nôn mửa. Chợt bừng tỉnh, cô nhớ lúc nãy có thấy cả đám người dưới sự dẫn dắt của Đỗ Trạch Nhiên, không ngừng rót rượu cho Trình Nghi Bắc. Có lẽ say rồi.
Tây Thuần bước lên, quan sát anh: “Anh ổn chứ?”
Trình Nghi Bắc nhìn cô một lúc, có vẻ đang xác định thân phận của cô. Mắt anh híp lại, tiếp tục quan sát cô. Lòng Tây Thuần hơi sợ hãi, cô không xác định được rốt cuộc anh có nhận ra cô hay không. Nửa ngày mới nghe anh nói: “Đỡ tôi đi nghỉ ngơi đi”.
Tây Thuần nhìn vẻ mặt mơ màng của anh, nâng anh dậy. Trình Nghi Bắc dựa vào người cô, nhưng trọng tâm lại dồn về bên kia. Tây Thuần hơi ngạc nhiên, dù trong tình huống thế này, anh vẫn không ngừng xem xét đối phương. Anh đưa cô chìa khóa phòng, có lẽ đã được đặt trước.
Tây Thuần đắn đo chốc lát, vẫn là nhận lấy.
Mang Trình Nghi Bắc vào phòng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, nên để mặc anh ở đây hay ở lại chăm sóc anh.
Chỉ là vừa đỡ anh lên giường, anh đã giúp cô lựa chọn. Anh nghiêng người đè cô trên giường, sắc mặt vẫn ửng đỏ lạ thường, nhưng giọng điệu rất lạnh lùng: “Tôi ghét nhất bị người khác kiểm soát cuộc sống của mình”.
Nháy mắt đã rõ ràng hết thảy, vì sao Đỗ Trạch Nhiên tích cực chuốc rượu anh như vậy. Có lẽ chỉ muốn đưa Đỗ Trạch Vân lên giường của anh, vậy mà Trình Nghi Bắc cố tình làm ngược lại. Anh thà dưới thân mình là một người xa lạ, cũng không muốn để người khác khống chế. Ng