XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341514

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1514 lượt.

nhỏ của anh”. Anh thêm vào: “Và phần còn lại”.
Anh không nói, tiền kia còn có bất động sản, là số tiền bà ngoại trước khi mất để lại cho anh. Anh luyến tiếc không muốn dùng, cũng giống như phần ký ức trân quý đó.
Tây Thuần tự nhận mình không phải cô gái tốt, cô cũng từng nghi ngờ Trình Nghi Bắc. Cô còn mang giấy chứng nhận kết hôn đến cục dân chính kiểm tra xem có hiệu lực hay không nữa, cho đến khi nhận được câu trả lời thuyết phục, cô mới thực sự vui vẻ tin tưởng. Hộ khẩu cô vẫn để ở trường, từ sau khi học xong đại học đến giờ vẫn chưa động tới. Cô tin Trình Nghi Bắc dựa vào những mối quan hệ của mình có thể biết được tin này.
Số tiền đó cô vẫn chưa dùng đến, cô gửi hết tiền vào thẻ, mật mã là thời gian đóng dấu trong giấy chứng nhận kết hôn.
Vậy nên cô mới nói với Vương Hựu Địch, Trình Nghi Bắc mãi mãi sẽ không đổi xử với cô như thế. Bởi họ mãi mãi cũng không chia tay, dù cho họ không còn cần nhau chăng nữa, thì đó gọi là ly hôn.
Trình Nghi Bắc không cho cô bất kỳ hứa hẹn nào, anh chỉ cho cô hôn nhân, chỉ e… cuộc hôn nhân này, chỉ có họ hiểu rõ. Họ không có nền tảng, nhưng vẫn cứ vậy mà duy trì.






Tây Thuần trở về Vân Nguyệt, Trình Nghi Bắc từ lâu đã thoải mái chiễm chệ ngồi trên sofa. Nghĩ đến mình mồ hôi đầy người, anh thì ‘thoải mái nhàn nhã’ khiến cô điên người. Phát giận đá giày qua một bên, giày vừa rớt xuống sàn thì giọng nói Trình Nghi Bắc cũng truyền đến: “Cất giầy gọn gàng vào”.
Tây Thuần sửng sốt, không biết tại sao lại khom người đi nhặt giày, xong lại đặt chúng ngay ngắn thẳng hàng. Vừa mới dẹp giày xong, cô mới phản ứng lại: cớ sao lại nghe lời anh ta chứ. Dĩ nhiên cô cũng không tẻ nhạt đến mức vứt giày loạn xạ lần nữa. Chản nản lấy quần áo đi tắm, ánh mắt Trình Nghi Bắc vẫn dõi theo cô chốc lát, sau đó tiếp tục chăm chú xem TV.
Cho đến khi cô tắm xong, anh mới động khóe môi: “Ăn cơm chưa?”
“Thế anh nghĩ em ăn chưa?” Cô chẳng giận dỗi gì hết, nhưng không hiểu sao lời nói lại phản bội chính mình.
Trình Nghi Bắc cười rộ lên: “Gặp lại cố nhân phải thích thú vui vẻ chứ, thái độ của em là sao đấy?”
Ăn cơm xong cô dùng một chút ý thức còn sót lại đi rửa chén. Cô gục xuống giường chuẩn bị ngủ, anh không đồng ý lắc đầu: “Làm sao mới đó em đã buồn ngủ rồi?”
“Đây là hiện tượng bình thường mà!”
Trình Nghi Bắc kéo cô dậy: “Vừa mới ăn cơm xong, chờ chút rồi hãy ngủ”.
Tây Thuần đẩy tay anh ra, kéo chăn trùm kín người, Trình Nghi Bắc bật cười, bò lên giường, tay từng chút từng chút giật lấy chăn trên người cô, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cô: “Đừng có giả bộ ngủ”.
“Anh không thấy phiền hả?” Cô phản đối nghiêm trọng.
“Không thấy”. Anh cười toe toét, vẫn không ngừng phiền cô tiến vào mộng đẹp.
“Đừng có mà đụng vào em”. Cô cau mày hất tay anh ra.
Dường như anh vừa nghe điều gì đó buồn cười: “Nhóc con, với đứa bé trong bụng em, người khác có cho rằng em nghĩ một đằng nói một nẻo không đây?”
Tây Thuần điên người, lập tức ngồi dậy. Nhìn thấy Trình Nghi Bắc đến cả cười cũng chẳng thể giấu được, thầm mắng mình cớ sao lại trúng kế của anh chứ. Giận dỗi ban nãy trào lên, cô đá đá anh: “Anh muốn gì hả, đây là tiền đồ của anh à. Cảm thấy thành tựu khi quấy rầy giấc ngủ của em sao?”
“Em nói đúng rồi”.
Tây Thuần nghẹn lời, bực bội ‘hừ’ một tiếng mới chịu nằm xuống, Trình Nghi Bắc bò tới ôm lấy cô.
“Xê ra”. Cô nhích sang bên kia một khoảng.
Anh vẫn chai mặt nhích theo.
Tây Thuần không hài lòng, lại nhích một khoảng nữa.
Trình Nghi Bắc phì cười: “Em mà nhích nữa thì ngủ trên sàn nhà là cái chắc”.
“Anh đang chờ xem em té thế nào phải không?”
“Oan uổng quá! Chỉ là anh đoán trước được tương lai của em thôi à!”
*************
Tây Thuần sung sướng nhàn rỗi ở nhà, bị Trầm Thính điện thoại oanh tạc một phen mới chịu từ bỏ máy lạnh ở nhà mà bước ra đường. May mắn thay, hôm nay thời tiết hơi oi bức, nhưng đã có mưa như dự báo, so với cái nóng gay gắt mọi ngày thì trời hôm nay dễ chịu hơn nhiều.
Starbucks vẫn luôn đông khách, Tây Thuần ngồi đối diện Trầm Thính: “Làm gì mà ảo não thế? Ai bắt nạt cậu à?”
Trầm Thính nhìn Tây Thuần: “Bỗng nhiên tớ thấy mắt cậu thật tinh tường”.
Này không giống với cách nói của cậu ấy, Tây Thuần quyết định tìm hiểu nguyên nhân: “Buồn vì béo lên hử?”
Trầm Thính chán nản, không ngừng khuấy tách cafe: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, Trình Nghi Bắc và Đỗ Trạch Vân chia tay rồi”.
“À”.
“À cái gì”.
“Là biết rồi”.
“Sao cậu có thể bình tĩnh vậy hả?”
“Tớ phải kích động nhiều hơn nữa à?”
Trầm Thính không vui: “Cậu nói vì sao bọn họ lại chia tay chứ? Tim tớ bị đả thương rồi này, vậy ra không có tình yêu tồn tại trên thế giới này”.
“Thà chia tay bây giờ vẫn đỡ hơn ly hôn sau này”.
“Cậu thật nhẫn tâm, dù gì Đỗ Trạch Vân cũng là bạn tốt của cậu, sao cậu không quan tâm tí nào vậy”.
Tây Thuần làm bộ ủ dột nói: “Không biết nếu tớ nói cậu nghe sự thật này, cậu có bị kích động hơn không?”
“Ai gia cho phép ngươi nói”. Trầm Thính bắt chước