Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341465

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1465 lượt.

iết làm sao anh nhìn ra được, đối với cô, trừ một cục thịt ra thì cô không nhìn thấy được gì hết. Cô nhìn ngũ quan của anh, đẹp đẽ tinh tế, mang theo một tia lạnh lẽo, tuy điều này không có nghĩa sẽ đi kèm với gian tà, nhưng cũng chẳng phải chính nghĩa. Thuộc dạng lần đầu tiên nhìn thấy đã biết không nên dây dưa, nhưng anh vẫn cứ làm người ta không kiềm lòng được mà khư khư nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy thoải mái. Diện mạo của đứa nhỏ sẽ kết thừa của cả bố lẫn mẹ đi, cô tự cho rằng bản thân mình cũng đâu có tệ lắm, gen của anh cũng đâu có tệ. Cục thịt đó lớn lên nhất định sẽ không tệ đâu, chắc chắn mà.
Ý cũng chắc chắn!
Sau khi ý thức được điều này, cô liền cười ngọt ngào.
Trình Nghi Bắc đi qua một bên nghe điện thoại, cô ngoan ngoãn ở hành lang chờ anh, sẵn tiện nghe một đôi sắp làm cha mẹ nói chuyện với nhau, có ồn ào nhưng lại ngập tràn hạnh phúc, cô sờ sờ bụng mình, có phần chờ mong đối với sinh mệnh bé nhỏ sắp đến này. Đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cô ngẩng đầu lên, nhìn về ánh mắt của Đỗ Trạch Vân.
Chẳng qua thất thần nửa giây, cô liền mở miệng:”Tình cờ thật, cậu cũng ở đây”.
Đỗ Trạch Vân ngược lại híp mí mắt, cô nhìn bộ dáng bình tĩnh ung dung của Tây Thuần, cơ hồ hoài nghi mình nhìn nhầm người. Cô vô tình đảo mắt qua hai chữ “Phụ sản”, có chút ưu tư:
-Vương Hựu Địch không đi cùng cậu sao?
Tây Thuần cười cười:
-Chẳng qua là đi cùng bạn đến đây kiểm tra, cô ấy vừa mới đi toilet, tớ ở đây chờ. Thế tại sao cậu lại ở đây?
-Bạn nào?
Đỗ Trạch Vân nhìn bụng cô vẫn bằng phẳng như trước:
-Đi ngang qua chỗ này, sẵn tiện vào thăm một bạn học.
Tây Thuần gật gật đầu:
-Cậu không biết đâu.
Đỗ Trạch Vân lại quan sát cô, nhìn thấy vẻ mặt cô không có gì là không đúng:
-Tớ đi trước đây. Lâu rồi không gặp cậu, hôm nào gọi thêm Vương Hựu Địch, chúng ta cùng nhau nói chuyện phím.
-Được, tớ sẽ nói với anh ấy.
Đỗ Trạch Vân vừa đi không bao lâu, Trình Nghi Bắc đã bước qua đây, đỡ cô dậy:
-Đi nào.
Cảm thấy thần sắc kỳ lạ trong mắt cô, không nhịn được nhíu mày.
-Có việc này, nếu em gặp phải bạn gái cũ của anh, anh sẽ giúp ai?
-Em thay vì dư thờ gian nghĩ vấn đề nhàm chán đó, sao không suy nghĩ làm sao để có thể chăm sóc tốt cho con anh.
Tây thuần hung hăng nhéo một cái trên lưng anh, anh hít vào một hơi, Tây Thuần vẫn chưa hết giận:
-Trong mắt anh con trai anh chính là toàn bộ thế giới.
Trình Nghi Bắc không hề tức giận:”Không phải cũng là con trai em sao?”
Tây Thuần trừng mắt liếc anh:
-Trong bụng em đương nhiên là của em.
Nói xong còn giả bộ liếc mắt lướt qua anh từ trên xuống:”Không chắc chắn anh là…”
Còn chưa kịp chọc anh, tay anh đã cù nách cô, cô không nhịn được mà cười mãi không thôi:
-Em thế này không mang em đi…
**************
Những nụ cười vui vẻ cứ không ngớt, không nhìn lại phía sau. Đỗ Trạch Vân nhìn đôi trai gái xinh đẹp đó, tay phải nắm chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm chặt, cô đứng bên trong hành lang, không phải là lẫn trốn, bọn họ còn chưa có trở về, chẳng qua là biến mất ở chỗ ngã rẽ của hành lang.
Tình cảm có một điều thế này, nếu như thật lòng yêu một người, chỉ cần người ấy xuất hiện trong vòng một trăm mét, bản thần liền cảm thấy được sự tồn tại thần kì của người đó.
Đỗ Trạch Vân cứng đờ đứng đó, giận quá hóa điên, hiện tại cô có nên dùng Internet âm thầm viết một entry tầm thường an ủi bản thân mình hay không, bảo bạn tốt của mình cùng người mình yêu ở cùng một chỗ. Thật mỉa mai, lòng cô nặng trĩu. Xoay người đi vào khoa phụ sản.
***************
Trình Nghi Bắc đi chuyến bay lúc tám giờ tối sang Đức, lúc gần đi ôm Tây Thuần từ trên giường qua:
-Không ngờ em thích ngủ đến thế.
Tây Thuần vừa thay quần áo vừa không giận dỗi đáp lại:
-Đây là quyền lợi độc quyền của phụ nữ có thai nha. Ai đó không thể hưởng quyền lợi độc quyền này thì lại tra tấn người khác, có phải trước đây anh bị người khác hành hạ đúng không? Cho nên bây giờ mới thích thử cảm giác này.
-Anh hành hạ ai chứ đâu có hạnh hạ em, em giận dỗi gì chứ?
Trình Nghi Bắc không chịu nổi cái quần cô vừa mặc, nhanh chóng bước đến tủ quần áo lấy ra một cái váy, sau đó ném qua cho cô:”Đừng o ép con anh”. Nói xong vẫn thấy chưa yên tâm:” Dù sao cũng không có chuyện gì làm, chi bằng đi dạo quanh shop quần áo, mua ít đồ bầu”.
Tây Thuần tỏ vẻ xem thường:”Xấu chết”.
-Vậy em nghĩ mặc đồ đẹp cho ai ngắm đây?
-Em tự ngắm không được sao.
-Tự kỷ.
-Em không phủ nhận.
-Nhanh lên, chút nữa là không kịp thời gian đăng kí.
-Không phải rất tốt sao, có thể ở lại giúp em.
-Em tự cho mình là tiên nữ giáng trần à, anh một ngày không thấy, ngỡ như cách ba thu?
Tây Thuần lấy một cái gối ném qua:
-Trước khi đi cũng không cho người ta tự mãn một lần.
Đến sân bay, đối diện với nhiều cảnh biệt ly khác nhau, Tây Thuần im lặng bĩu môi, không phải không thể nói tạm biệt, mà là anh cũng bay đâu có xa lắm. Trình Nghi Bắc chỉ về phía một đôi tình nhân đang luyến tiếc đưa tiễn bên kia:
-Em xem mà học tập.
Tây Thuần nhìn sang,


Insane