
Tác giả: Thương Tố Hoa
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341146
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1146 lượt.
đây trước, rõ ràng là ông ấy biết cô đang ở đây chờ. Cảm nhận được ánh mắt dò xét ở đối diện, Lăng Vi chợt quay đầu.
Tấn Húc Nghiêu bình tĩnh uống cà phê: “Chú Chung hình như có một cuộc điện thoại đường dài, đợi lát nữa đi.”
“Tiểu Tấn, ngày trước cậu nói ở thành phố G gần bảy năm rồi, có thích ứng với cuộc sống nơi đó không?” Chú Chung giống như vô ý nói về chuyện này.
“Thành phố G đời sống rất tốt, có không ít cơ hội nghề nghiệp, đối với những người muốn thể hiện quyền lực thì thật là tốt. Còn như ở nhà dưỡng lão, vẫn chỉ có nơi này là thích hợp.”
“Có suy nghĩ giống với gia đình ông chủ.” Chú Chung nở nụ cười, tiếp tục nói: “Vừa rồi chúng tôi nhìn mảnh đất kia bây giờ còn chưa có khai phá, chỉ là đã có không ít người đến trộm đá quặng. Tôi mới vừa nhận được điện thoại của ông chủ, ý của ông ấy là thời gian này sẽ chọn nơi để hợp tác, dù sao từ khai thác, gia công đến tiêu thụ, cần có không ít kinh nghiệm của công ty gia nhập liên minh.”
“Hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Bọn họ anh nói một lời tôi một lời nói, giống như Lăng Vi không tồn tại ở chỗ này.
Chú Chung chợt thở dài một cái: “Vi Vi, gần đây cô bớt chút thời gian trở về một chuyến đi, cũng đã ba năm, sóng gió cũng đã qua, hơn nữa còn ông chủ ở nhà, sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có điều gần đây cơ thể mẹ cô lại không tốt, nghe nói hai ngày trước té xỉu ở viện, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại. . . . . .”
Lăng Vi từ từ đứng lên, nhìn Tấn Húc Nghiêu nở nụ cười nói: “Làm phiền anh đưa tôi trở về.” Nói xong không để ý tới Chú Chung, đi thẳng ra ngoài.
Húc Nghiêu nhìn bóng lưng Lăng Vi, liếc mắt với Chú Chung nói: “Cảm ơn tiếp đãi của ông, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Cố gắng khuyên nhủ cô ấy.” Chú Chung nhỏ nhẹ nói. Ông sẽ giữ Tấn Húc Nghiêu lại với mục đích khác.
Cách biệt thự có khoảng một đoạn, Lăng Vi thả chậm bước chân, chờ Tấn Húc Nghiêu đuổi theo. Cô thở ra một hơi dồn dập, từ từ khôi phục lại bình tĩnh: “Khi nào thì anh về?”
“Ở đây hai ngày thôi.”
“Được, đã như vậy, đại khái về sau chúng ta cũng sẽ không ngẫu nhiên gặp lại được như vậy, anh cũng không cần nói cái gì với người khác, nơi này cũng cũng không có chuyện gì.” Cô khẽ nắm chặt quả đấm, nói ra câu này là còn chưa đủ khiêu khích.
Chỉ nghe Húc Nghiêu nở nụ cười: “Tình cảnh này làm cho tôi nhớ tới ba năm trước đây rồi, khi đó đúng là cô đã nói với tôi như vậy, đại tiểu thư tính khí ngang ngược vẫn không thay đổi.”
Không phải không nghe ra trong lời nói châm chọc Lăng Vi, nàng dừng bước chân: “Tôi không biết tại sao lúc ấy anh có thể vào phòng của tôi, như vậy cũng không quan trọng, bởi vì thật sự chúng ta không xảy ra chuyện gì, điểm này anh biết rất rõ ràng.”
Dĩ nhiên bộ dạng Lăng Vi nhìn khiến Tấn Húc Nghiêu không thoải mái, năm đó cô cũng như vậy từ trên cao nhìn xuống nói với anh vài lời, hôm nay cũng như vậy. Anh bình tĩnh hỏi: “Làm sao cô khẳng định thật sự không có chuyện gì xảy ra?
Nói xong tiến thêm một bước: “Đêm đó tất cả mọi người đều uống say, nói không chừng. . . . . .”
Lăng Vi cau mày liếc anh một cái, nếu đêm đó thật sự bọn họ có xảy ra chuyện gì, tại sao trên người cô còn mặc quần áo hoàn chỉnh như vậy, thế nào trong phòng ngay cả một giọt máu cũng không thấy? Cho nên nói lần đầu tiên của cô xảy ra ở đó là tuyệt đối không thể nào.
“Nếu như anh nhất quyết muốn tôi cùng anh có dính líu quan hệ, như vậy tùy anh, chỉ là giống như anh nói, chúng ta là người lớn, cho dù có cái gì, đó cũng là chuyện đã qua, bây giờ không có quan hệ.” Cô dừng một chút, hơi sắc bén nói: “Anh nghĩ muốn hợp tác với Chung gia thật sao? Vậy cũng phải sớm quyết định rồi, nếu như tin tức truyền ra ngoài, nhất định đến lúc đó sẽ có không ít người cạnh tranh, như lời anh nói cơ hội hợp tác nói không chừng sẽ biến mất.”
Tấn Húc Nghiêu đối diện mặt mà nhìn cô chằm chằm, bình tĩnh tuyên bố một sự thật: “Cô lấy việc kinh doanh uy hiếp tôi?”
Đã đi vào thị trấn, bên đường phố có một quán cà phê nhỏ, tên rất thú vị: Two Sides Café. Lăng Vi do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào, đi theo sau là Tấn Húc Nghiêu.
Phục vụ là một chàng trai trẻ tuổi da trắng, cậu bước đến chỗ Lăng Vi nở nụ cười, nói: “Mokha?” Lăng Vi gật đầu.
Húc Nghiêu cũng kêu Mokha, anh nhếch môi: “Cô thường tới đây?” Lúc nói chuyện, ánh mắt quan sát người phục vụ đó, rất trắng, xem ra ngoại hình cũng không tệ lắm, khó trách trong tiệm này có nhiều khách hàng nữ như vậy.
“Cùng Diệc Trúc tới đây mấy lần, cô ấy nói cửa tiệm này rất tốt.” Nói đến chữ “Tốt”, Lăng Vi nhàn nhạt nở nụ cười, có một khoảng thời gian, Diệc Trúc đưa Lăng Vi đi khắp nơi, khi mà đi tới nơi cửa tiệm này, cô ấy liền nhìn chằm chằm vào người phục vụ kia “Không có ý tốt” nói: “Chết tiệt, chàng trai này vừa lớn lên thật tốt quá thôi.” Cô còn có lòng tốt muốn đem chàng trai này giới thiệu cho Lăng Vi, bởi vì lúc đó cô vẫn nghĩ là Lăng Vi bởi vì bị đàn ông làm tổn thương nên mới một mình đi tới Belfast.
Húc Nghiêu cũng cười một tiếng.
Không khí cũng tốt hơn nhờ vào bản nhạc đệm này, giống hai người đã quên m