Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Đến Khó Thoát

Duyên Đến Khó Thoát

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341153

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1153 lượt.

g chi mấy năm nay Tiêu Vũ thông qua khoáng sản , cùng ngọc thạch có được rất nhều của cải, nếu ông chịu thỏa mãn, người nhà của họ có thể sống những ngày bình yên, hòa thuận vui vẻ. Anh thở dài: "Dừng tay lại đi, đừng động đến người của nhà họ Lăng nữa, tôi sẽ ngăn cản ông hết sức. Nhưng năm gần đây, ông vì chuyện này, mà làm tổn thương không ít người, còn chưa đủ sao, dù là ông có người chống lưng, cũng không sợ đắc tội với người ta sao. Còn muốn báo thù? Năm đó vì sao mẹ tôi bỏ đi ông biết không? Bà là người phụ nữ truyền thống, dù ông có công khai mang người phụ nữ khác về nhà , bà đều không nói , nhưng bà tại sao lại muốn tôi rời đi? Bởi vì bà sợ ông ngày càng lún sâu, cuối cùng sẽ hãm hại cả nhà. Ông không phải luôn nói bà tin Phật , là vì bà muốn trả nợ thay ông, giảm tội lỗi của ông một chút"
Tiêu Vũ nở nụ cười: "Ha ha, thu tay lại? Mày muốn tao đi tự thú, làm cho Lăng Tuấn Dật thoát khỏi trại giam phải không? Thằng bé ngốc chẳng lẽ mày vẫn không rõ, nếu không phải là người muốn lật đổ Lăng Tuấn Dật, hắn làm sao lại ngã ngựa, mày cho rằng tao có khả năng lớn như vậy sao? Coi như bây giờ ta đi nói chuyện rõ ràng, cũng không có tác dụng gì, bởi vì những người kia sẽ không công khai, đây chính là nguyên nhân ta dám to gan như vậy"
Húc Nghiêu nở nụ cười: "Tôi chưa bao giờ cầu xin ông, nhưng bây giờ phiền ông một chuyện"
Tiêu Vũ liếc nhìn anh: "Ta sẽ chữa trị tốt cho mày, bất luật mẹ mày có phản đối, tao cũng đón mày về nhà. Còn về chuyện Lăng Tuấn Dật đừng có xía vào nữa"
Mặt Húc Nghiêu đang tái nhợt từ từ nở nụ cười chế giễu: "Giúp tôi khuyên Vi Vi, tôi có thể đồng ý với ông cả đời này không gặp cô ấy nữa, nhưng cầu xin ông đừng tổn thương cô ấy, cũng không cần tổn thương người nhà của cô ấy, nhà của cô ấy đã không thể nào tạo ra hay uy hiếp ông. Tất nhiên mẹ sẽ cùng ông về nhà"
Tiêu Vũ vẻ mặt không đổi, không ngờ con mình lại còn trao đổi điều kiện như vậy, ông hoàn toàn thất bại. Nói thật ông có chút thất vọng, nhưng ông tỉnh táo nói: " Được ta để cho nó đi, cũng không động đến nỏ, chỉ là mày cần phải tiếp nhận trị liệu, nếu cơ thể có xảy ra chuyện gì , ta sẽ khiến nó bị thương như vậy, bởi vì chuyện này nó nợ mày"
Tiêu Vũ nói lời độc ác, làm cho người ta không thể không nghi ngờ rằng ông sẽ làm như vậy. Chỉ là dù có ác độc đến đâu, ông cũng không muốn con trai mình gặp chuyện. Con có thể phản kháng ông, cùng đối trọi với ông, nhưng không được bị thương, ông không cho phép"
Húc Nghiêu an tâm nhắm mắt lại, ngực đau, nhưng lòng lại bình yên, mặc dù anh rất không đồng ý xa cô, nhưn nếu vẫn ở bên cạnh cô, nguy hiểm sẽ không dừng lại ở đó, anh làm sao không biết, tại sao Tiêu Vũ lại xuất hiện ở đó. Nếu không phải anh che chắn cho cô, thì bây giờ người đang nằm trên giường chính là cô rồi, có lẽ sẽ bị thương nặng hơn....
Chuyện Tiêu Vũ đã đồng ý sẽ không thay đổi, điều này Húc Nghiêu tin, cho nên anh tin rằng Vi Vi rời đi mới là an toàn nhất. Anh nhìn về phía cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Vi Vi, anh đã nói sẽ bảo vệ em an toàn". Còn nhớ rõ cô gái nhỏ cho anh nước uống, lúc ấy cô thật đáng yêu, nhớ cô gái chạy trên bờ suối, cô ấy rất dẹp, còn nhớ rõ ở rừng Phượng Vĩ Trúc Hạ nghe cô hát, cô ấy rất bình yên... Tất cả đều tái hiện lên trong ký ức của anh, khiến anh nhơ vô cùng,
Còn nhớ rõ tình cảnh gặp ở đại học D, khi đó trên người cô tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, dựa vào bên cạnh Tôn Viêm Thần, còn nhớ rõ khi ở Belfast gặp cô, chỉ là những điều đó đủ khiến anh hạnh phúc, ít nhất cô sẽ nhớ đến anh, nhớ đến anh...
Húc Nghiêu rất may mắn, trong khoảng thời gian này có thể ở cạnh Lăng Vi, anh thấy mình may mắn trước khi chia tay còn có thể nghe cô nói câu" em đồng ý". Cô không biết, câu nói này quan trọng với anh như thế nào, để cho anh yêu mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng mãn nguyện mà kết thúc vòng tròn bằng dấu chấm.



Đại kết thúc


Ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh Vân Nam lùi về sau, sự dày vò chậm rãi này làm giảm đi phần nào cảm giác trong lòng Lăng Vi.
Cũng khiến cô càng cẩn thận suy ngẫm lại lời của Tiêu Vũ , sự thật thực đáng kinh ngạc, kẻ đứng phía sau hạ độc thủ hãm hại cha cô phải vào tù hóa ra lại là Tiêu Vũ. Cái gọi là nhân chi tướng tử ngôn cũng thiện, câu cuối cùng của ông thật sâu sắc, chỉ là lúc ấy Lăng Vi một lòng đều đặt ở trên người Húc Nghiêu, thế cho nên không có suy ngẫm đến.
Cô rất muốn hận Tiêu Vũ, người này đột nhiên xuất hiện hãm hại người cha cô yêu nhất vào tù, cô thật sự rất hận. Cô thậm chí không dám nhìn Húc Nghiêu một cái, sợ một khi nhìn sẽ luyến tiếc. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, Lăng Vi cứ liên lụy đến anh, chẳng lẽ phải bắt anh lựa chọn giữa cô và gia đình sao? Như thế sẽ khiến anh phải chịu tổn thương rất lớn.
Ngồi trên xe, Lăng Vi hy vọng xe khởi hành chậm một chút, để cô có thể tìm được chỗ của Húc Nghiêu, hiện tại anh có khỏe không, anh hẳn đã đỡ nhiều. Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Cô bắt đầu nhớ đến quãng thời gian ở chung với Húc Nghiêu, cô không nhớ đã từn