Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Kỳ Ngộ

Duyên Kỳ Ngộ

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1343766

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3766 lượt.

à bậc cao nhân, ngắm kỹ nét chữ trên bức họa, nét thanh thoát mềm mại, như thoáng mùi hương của hạnh hoa tiết mưa xuân xứ Giang Nam, hòa hợp diệu kỳ với ý họa. Lần này thật sự lòng vui tâm phục, cúi gập người trước Thanh Phỉ: “Tại hạ sính thư pháp, ham chơi cờ, chẳng hay có thể mời tiểu thư cùng chơi một ván?”.
Đám đông xung quanh che miệng cười. Thanh Phỉ cho dù hoạt bát, cũng là lần đầu tiên tham gia yến hội, không khỏi ngượng ngùng, quay đầu không đáp, rảo bước đi về phía rừng hoa. A La theo sau. Được mấy bước ngoái nhìn, thấy Thành Tư Duyệt vẫn ngơ ngẩn đứng nhìn theo, liền khoát tay ra hiệu bảo chàng đi theo.
Thành Tư Duyệt là một trong năm đại công tử nổi tiếng Phong thành, sao có chuyện không phong tình, bèn chắp tay cáo từ mọi người, vội đi theo. Đợi chàng đến gần, A La nháy mắt ra hiệu chàng cứ đi, còn mình nấp qua một bên.
Thành Tư Duyệt cười thầm, một cô bé láu lỉnh. Thanh Phỉ đã đi vào rừng hoa, cách xa đám người, mới nói: “A La, đều tại muội bắt tỷ lộ diện, mất mặt quá!”.
Phía sau bỗng vọng lại tiếng nói của Thành Tư Duyệt: “Tiểu thư tài hoa là thế, sao có thể nói là mất mặt, người mất mặt chính là tại hạ”.
Thanh Phỉ giật thột, đưa tay bịt miệng, suýt kinh ngạc kêu lên, quay đầu thấy Thành Tư Duyệt đang mỉm cười nhìn mình, tim bỗng đập rộn ràng.
(*) Tạm dịch: Trăng non như cánh cung, trăng tàn như cánh cung, trăng thượng huyền như cung, trăng hạ huyền như cung (ND).
(*) Tạm dịch: Mây sớm như gấm, mây chiều như gấm, vừng trời đông như gấm, vừng trời tây như gấm (ND).






Từ xa, A La nhìn thấy hai người chuyện trò vui vẻ trong rừng đào, thoảng hoặc còn nghe thấy tiếng nói vui tai của Thanh Phỉ, bụng nghĩ, nếu là thời hiện đại, nhìn thấy một đám hời thế này, không biết có bao nhiêu cô nàng lao vào, người đỏ mặt có lẽ chính là anh chàng đẹp trai kia! Lại nghĩ, năm vị công tử Phong thành, mình đã gặp được hai, không biết ba vị kia mặt mũi ra sao.
Nghĩ mãi liền đi tìm một nơi yên tĩnh nghỉ chân. Đến đây đã sáu năm, lần đầu tiên tiếp xúc với thiên nhiên, mà lại là một nơi đẹp như tranh thế này, nếu muộn hơn sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa. Tiếng nói cười dần dần biến mất, A La nhớ lại con đường lúc đến, nhìn thấy một tảng đá to nhô ra từ khóm đào. Vòng ra phía sau, lại nhìn phía trước, thì ra đó là một tấm bình phong thiên nhiên, bèn ngả người nằm bên dưới khóm hoa, phía xa có tiếng suối chảy, cỏ bên dưới ken dày xanh mướt. Từ mặt đất nhìn lên, những cành đào hồng rực đan nhau trong khoảng trời xanh ngắt, A La thốt lên: “Ồ, đẹp thật!”.
“Đẹp thật!”. Một giọng nói xen vào.
A La hơi hoảng, nhưng vẫn nằm yên, nhắm mắt: “Nếu không bị một con gián làm hỏng thì cảnh quan còn đẹp hơn!”.
Người kia bật cười: “Nếu có kẻ ướt như chuột lột, không chỉ làm hỏng cảnh quan mà còn khiến thiên hạ sợ chết khiếp!”.
Người kia nghe nói vậy, mặt biến sắc: “Làm gì có chuyện đó!”. Giơ tay định tóm A la.
Nàng né người tránh được, chân trái tung ra. Chàng trai lắc đầu tránh, nhướn mày, nói: “Thì ra là con mèo hoang vuốt sắc. Thử lại lần nữa đi!”. Nói đoạn, vung nắm đấm, kéo theo luồng gió phả thẳng vào mặt A La.
A La thầm kêu khổ, người ta biết khinh công, chẳng phải loại thường dân không biết võ, mình sao có thể đánh được? Miệng hét lên: “Nam tử đứng đắn không đấu với nữ nhi, bắt nạt đàn bà con gái còn gì là anh hùng!”. Nói đoạn, tức thì xuất mấy chiêu Karate phản ứng nhanh đã luyện nhiều năm nay, nhanh chóng tránh được mấy đòn phản công.
Chàng trai vốn không vận nội lực, nghe nàng nói cứng như vậy liền dừng tay: “Được rồi, người bé thế mà qua được mấy chiêu của ta, nói đi, là người phủ nào? Nói rồi ta sẽ thả cho đi”.
A La cúi đầu thầm trách mình xúi quẩy, sáu năm không ra khỏi phủ, hầu như cách ly với thế giới bên ngoài, tính cách người hiện đại vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn không cảm thấy mình đã đắc tội với ai. Vậy là ánh mắt thay đổi, lẩm bẩm một câu gì đó, chàng trai nghe không rõ, vội bước tới gần. A La đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trước, reo lên: “A! Phu nhân!”.
Chàng trai sửng sốt, A La dùng đầu gối thúc mạnh, trúng chỗ hiểm, hai tay chém xuống dưới, chàng trai không kịp đề phòng bị A La quật ngã, nhưng không bị ngất, miệng hét: “Ngươi, ngươi!”.
A La nhảy lên, tay lại bổ một nhát, khiến chàng ta ngất hẳn. Lúc đó mới đắc ý phủi tay: “Sư phụ ta nói, đàn ông bình thường chỉ một cú chém tay của ta là ngã gục. Có lẽ bây giờ ta còn nhỏ, lực chưa đủ! Dâm tặc, ai bảo nhà người làm ta nổi hứng!”. Nhìn trời, thấy không còn sớm nữa, sắp phải trở về mảnh trời nhỏ trong tướng phủ rồi, cảnh đẹp thế này không biết bao giờ mới lại được thưởng ngoạn, lòng lại càng phiền não. Cởi áo ngoài của chàng trai, xé rách, trói chàng ta vào gốc đào. Nhìn bộ dạng thảm hại của chàng ta, nỗi hận trong lòng cũng dần tiêu tan.
Từ túi áo chàng trai rơi ra một chiếc túi thêu, gia công tinh xảo. A La mở ra xem, có mấy tờ ngân phiếu mệnh giá cao, một ít bạc vụn, mấy hạt đậu vàng và một miếng ngọc bài. A La cười khanh khách, tiểu tử à, coi như


XtGem Forum catalog