
Tác giả: Đường Phù Dao
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341023
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1023 lượt.
Chẳng Qua Cũng Chỉ Một Lần Từ Bỏ
Tính cách của anh trai tôi rất khó chịu, còn tôi thì tốt tính lắm.
Trong sâu thẳm, tôi luôn mong đợi một ngày có được cơ hội đá anh ấy ngã lăn quay trên mặt đất, điên cuồng đạp anh ấy mười tám cái, rồi lại dùng lời cay nghiệt sỉ nhục anh ấy suốt hai mươi tư giờ.
Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Ban đầu, tôi ở cùng với mẹ, sau này mẹ tái hôn, tôi lại bị đuổi về chỗ bố.
Chú tôi Lương Kiến Huy là người cực kỳ thông minh. Nghe nói thời còn trẻ, chú ấy giỏi nhất là kết giao với bạn bè xấu, sống rất phóng túng. Lúc đó, chú ấy và người công tác ở cục xây dựng thành phố như bố tôi chia thành hai phe rõ ràng, chú là phản diện, còn bố tôi là chính diện. Bệnh cao huyết áp của ông nội cũng là từ chú ấy mà ra. Về sau không biết chú vay tiền ở đâu mua được mấy chiếc xe, bắt đầu kinh doanh vận tải. Nhờ những mối quan hệ có được từ thời còn ăn chơi, việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, càng ngày càng tham gia vào nhiều lĩnh vực. Vài năm sau đã trở thành người giàu nhất huyện.
Tôi đi tìm mẹ. Lúc mở cửa, mẹ còn đang bế một đứa trẻ đang ngủ say. Nhìn thấy tôi đầm đìa nước mắt, bà vội vã đứng lên, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong tay vào nôi, đưa tôi vào buồng trong, lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ kế ức hiếp con hay sao?”
Tôi vừa khóc vừa kể. Mẹ vừa nghe vừa tỏ vẻ không yên tâm, liên tục nhắc tôi nhỏ giọng thôi.
Bà nói, “Đừng làm em gái con thức giấc.”
Tôi ngừng khóc, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mặt mình thật xa lạ. Trong tim bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng đứa trẻ con như tôi lúc đó không lý giải nổi. Rất nhiều năm sau khi tôi lớn lên, trải qua đủ loại cảm xúc, nhớ lại cảm giác trong tim ngày hôm ấy, mới nhận ra đó là đau lòng.
Cuối cùng mẹ nói, “Đi lên tỉnh cũng tốt. Giờ mẹ không thể chăm sóc con. So với việc phải ở nhà cùng mẹ kế, thà cho con về ở nhà chú. Đó là chú ruột của con, sẽ không đối xử tệ với con đâu.”
Tôi đi tìm người bạn tốt nhất của mình là Lưu Manh Manh, ôm cô ấy mà khóc khàn cả giọng. Cô ấy không hiểu chuyện gì, chỉ biết luống cuống an ủi tôi.
Cô ấy nói, không sao mà Viên Viên. Cậu vẫn có thể trở về vào các kỳ nghỉ, chúng ta sẽ chơi với nhau, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt.
Lúc chú tới đón, tôi không hề khóc. Người khóc nhiều nhất là bà nội, bà cầm tay tôi, không ngừng lau nước mắt. Bố tôi, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nói chuyện với chú, ông nói, Viên Viên là niềm hy vọng của nhà ta, chú hãy đối xử tốt với con bé. Chú cười, nói đó là chuyện đương nhiên.
Bà nội nói với tôi, "Viên Viên, cháu phải ngoan nhé, phải nghe lời chú, bao giờ được nghỉ thì về đây, bà nội làm đồ ăn ngon cho cháu ăn."
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự muốn lao vào lòng bà nội, xin bà đừng để cháu đi, xin bà cho cháu ở lại, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chăm chỉ học hành, cháu còn có thể giúp việc cho bà... Chỉ xin bà cho cháu ở lại.
Sau đó chú cầm tay tôi. Tay của chú vừa to lớn lại vừa ấm áp. Chú nói, Viên Viên chào ông bà nội đi, rồi chúng ta lên đường.
Thực ra, bẩm sinh tôi là một con bé nhát gan, thế nên tôi đã nói, tạm biệt ông, tạm biệt bà...
Chú không thèm liếc bố và mẹ kế một cái, tôi cũng không thèm...
Xe đi được một đoạn rất xa rồi, tôi mới quay đầu. Con đường phía sau chỉ toàn là bụi đất, nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn, nhìn rất lâu, rất lâu... Chú thở dài, xoa đầu tôi nói, "Đứa trẻ ngoan..."
Tôi do dự mãi mới dè dặt mở miệng, “Chú ơi, chú có thể đừng bỏ rơi cháu nữa được không ạ?”
Chú nhìn tôi, cau mày rồi nở nụ cười. Nụ cười ấy, hình như có gì kỳ lạ, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn rơi nước mắt. Chú nói, “Cháu đừng có nghĩ lung tung, về sau cháu chính là con gái của chú rồi.” Chú nói xong lại xoa đầu tôi.
Nước mắt tôi bỗng dưng chảy ra...
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy người tốt nhất trên thế giới này chính là chú của mình.
Hôm đó, tôi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi. Lúc chú gọi tôi dậy, chúng tôi đã đến nhà rồi. Nhà của chú là một tòa nhà rất lớn rất đẹp. Xung quanh tòa nhà này còn có rất nhiều tòa nhà khác. Tôi cố gắng không để lộ vẻ kém cỏi của mình, nhưng vẫn không thể nhịn mà đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Con gái luôn có chút hư vinh như vậy. Nghĩ đến việc sau này mình có thể ở trong ngôi nhà đẹp như thế này, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chút vui vẻ.
Thím ra mở cửa, khẽ cười khi trông thấy tôi. Không quá nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Thím nói, "Có mệt không, giờ chúng ta sẽ ăn cơm ngay."
Trẻ con cũng có linh cảm. Tôi cảm thấy thím không ghét tôi, lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước cửa có một đôi dép nhỏ màu hồng phấn, tôi cũng bắt chước chú đi vào. Thím nắm tay tôi dẫn tôi vào phòng khách, sau đó nhìn lên trên tầng nói lớn:
“Thành Hề, em gái tới rồi mà con còn không dậy à?”
“Dậy ngay đây, dậy ngay đây!” Trên tầng vọng xuống một của một thiếu niên, nghe có vẻ rất miễn cưỡng. Sau đó cửa mở, một người con trai mặc quần đùi bọc chăn quanh mình đi từ bên trong ra, dáng vẻ còn ngái ngủ.
Tôi vội vàng nở nụ cười ngọt ngào, nịnh nọt mà gọi một tiếng: “Anh t