Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Tác giả: Đường Phù Dao

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341039

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1039 lượt.

ngẩng đầu, trông đường nét nơi chiếc cằm anh, không kiềm được mà đưa tay lên chạm vào, “Anh có đúng là Lưu Thành Hề không? Mau lột mặt nạ ra cho em xem nào!”
Anh nở nụ cười, cúi đầu nắm lấy bàn tay tôi, đưa lên chạm vào từng chút, từng nơi trên gương mặt mình. Bờ môi, cái mũi, đôi mắt, vầng trán...
“Không thể giả được.”
“Vâng, hình như là thật rồi.” Tôi gật đầu, thu tay về, nhưng trong lòng vẫn không yên, “Thế nhưng, anh thông minh như vậy, xuất chúng đến thế, lại có rất nhiều cô gái thích anh, làm sao anh lại yêu em được?”
Anh trả lời đơn giản, “Luật bù trừ đấy.”
Tôi hết nói nổi.
“Trước đây em từng đọc một quyển sách. Trong sách, nam chính vô cùng đẹp trai tài giỏi, gia thế hiển hách, nhưng anh ta lại thích một cô gái không hề xinh đẹp, ngây ngô ngốc nghếch, đến đi đường cũng có thể ngã, cuối cùng còn mặc kệ sự phản đối của gia đình, nhất quyết lấy cô ấy. Thời gian đầu, cuộc sống rất vui vẻ và vô cùng hạnh phúc. Nhưng rồi dần dần anh ta nhận ra, bọn họ thực sự không thích hợp. Cô gái kia tuy rằng cũng yêu anh, nhưng khi anh nói, cô ấy không hiểu, luôn gây phiền phức, phạm vào những lỗi ngớ ngẩn, làm anh bị họ hàng chê cười... Càng ngày anh càng phát hiện, mình thực sự đã chán ngấy với việc ngày ngày phải giải quyết hậu quả cho cô ấy, chán với việc suốt ngày phải dỗ dành cô, chán cả khuôn mặt của cô... Thế rồi, anh ấy đem lòng yêu người khác.”
Anh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng, “Lương Mãn Nguyệt, em nghĩ anh dằn vặt bao nhiêu năm như vậy, là anh đùa giỡn với em sao? Tốn nhiều năm đến thế, để đùa với một người chẳng có gì đáng đùa? Em cho rằng anh cũng ngốc giống em sao? Huống hồ...” Anh xoa đầu tôi, nói tiếp, “Em mặc dù không đẹp, nhưng cũng không đần độn đến thế?”
Đây là đang động viên tôi, hay là đang giễu cợt tôi vậy?
Tôi đột nhiên nhớ lại, giãy ra khỏi lồng ngực anh, nói bằng giọng lên án, “Anh chẳng bảo không ai thèm để ý em còn gì?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, khóe miệng anh hơi nâng lên, “Tiếc là mắt nhìn của anh kém quá, cứ không ngừng để ý mãi thôi.”
Tôi đỏ mặt, nhưng nhân lúc anh không nhìn ra vì ánh sáng kém, tiếp tục tố cáo, “Anh còn bảo em đến tám mươi tuổi cũng không ai thèm lấy!”
“Đấy là tại em hiểu sai.” Anh lại kéo tôi vào trong lòng, “Chẳng lẽ khi em tám mươi tuổi không thể ngồi xem phim với mẹ chồng?”
Tôi im bặt.
Một khoảng yên lặng trôi qua, sau đó tôi hỏi anh, “Vậy bây giờ có tính là anh đang theo đuổi em không?”
Anh cúi nhìn tôi, trầm mặc một lúc rồi nói, “Anh cho rằng mình đã thành công.”
Tôi lập tức đẩy anh ra, ngồi thẳng người, “Chưa, đương nhiên là chưa rồi.”
Trong lòng tôi âm thầm đắc ý. Ngô Gia Hinh, tớ bây giờ cũng không làm cậu mất mặt rồi nhé!
Trước kia Gia Hinh từng dạy tôi, “Cho dù cậu chỉ muốn gật đầu ngay lập tức thì cũng không thể để người muốn theo đuổi cậu đạt được một cách dễ dàng.”
Tôi tưởng tượng đến hình ảnh Gia Hinh trong máy vi tính kích động khen tôi, “Lương Mãn Nguyệt, rốt cuộc cậu cũng khá lên rồi.”
Anh nhíu mày hỏi, “Thế em muốn sao?”
Tôi bị anh lườm, khí thế nhất thời xẹp xuống, nhỏ giọng nói, “Dù sao người khác theo đuổi con gái cũng không như anh. Ít nhất cũng phải tặng bó hoa chứ.”
Anh bĩu môi, “Tầm thường.”
Nhìn đi, nhìn đi, đã gỡ mặt nạ xuống, lộ nguyên hình rồi đấy. Sự dịu dàng ban nãy quả nhiên là giả vờ.
Tối đến, tôi trằn trọc trên giường, lúc nhớ đến đôi mắt sáng của anh, khi lại nghĩ về khuôn mặt tuấn tú, rồi lại nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Sau đó tôi chợt nghĩ, liệu anh có cảm thấy việc tặng hoa quá tầm thường mà không thèm theo đuổi tôi nữa không?
Trong lòng tôi hối hận vô cùng, nhưng lập tức lại nghĩ, không đâu không đâu, anh đâu phải người dễ lùi bước như thế chứ.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề... Tôi không lo lắng về mối quan hệ đang thay đổi theo chiều hướng nguy hiểm này sao? Cớ gì lại chỉ lo anh lùi bước, không cần tôi nữa?
Bỗng dưng tôi nghĩ đến lời của La Duy. Chẳng lẽ tôi đối với anh...
Nghĩ đến đây, mặt tôi đỏ bừng, chôn mặt vào trong chăn.
Hôm sau lúc tan làm, thấy anh đợi ở cửa, tôi nhất thời cuống lên. Liệu anh có làm gì trước mặt mọi người không? Xung quanh toàn là đồng nghiệp của tôi đấy.
May là anh chỉ hạ cửa kính xuống, ý bảo tôi lên xe.
Quả nhiên là chẳng có bất ngờ nào hết. Tôi vừa cảm thấy may mắn, lại vừa thất vọng, bĩu môi. Cũng chẳng thèm mở cửa xe giúp tôi nữa, đúng là không có phong độ.
Tuy nhiên tôi vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Trên xe không hề có hoa.
Chúng tôi ăn cơm ở một nhà hàng đồ Tây ven hồ. Bên ngoài, mặt nước gợn sóng lăn tăn, lặng lẽ phản chiếu thành phố muôn màu muôn vẻ. Ngoài cửa sổ là đèn điện lấp lánh, bên trong là ánh sáng ấm áp và âm nhạc du dương.
Trong bầu không khí như vậy, khuôn mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Mặc dù thế này có chút cổ lỗ, nhưng thôi, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Cổ lỗ mà vẫn được người ta sử dụng liên tục, âu cũng có nguyên nhân cả.
Nhưng khi bữa cơm kết thúc, cảnh anh ôm bó hoa hồng thổ lộ trong tiếng đàn violin trong tưởng tượng của