
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341876
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1876 lượt.
rối của cô nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định mượn cớ để ra ngoài một chút.
Cô giật giật tay áo của Phong Ấn: “Em muốn ra ngoài mua coca, anh có uống không?”
Phong Ấn nhướn mày, không nghe rõ cô nói. Lôi Vận Trình ghé vào tai anh: “Hết coca rồi, em khát quá, anh thì sao?”
Lúc nói, môi cô thỉnh thoảng lại chạm vào tai, làn hơi âm ấm phả vào tai anh. Phong Ấn xoa xoa tai, ngoảnh phắt đầu sang mới phát hiện môi của hai người ở sát gần nhau, gần tới mức chỉ cần hơi rướn lên là chạm vào nhau, đôi môi mọng đỏ của cô đang ở ngay trước mắt anh. Hai người chớp chớp mắt nhìn nhau trong giây lát rồi đồng loạt nhìn đi hướng khác, Phong Ấn khẽ ho: “Ừ, anh cũng khát!”
- Em đi mua coca! – Lôi Vận Trình ra khỏi ghế, lần mò chạy ra ngoài, trái tim như chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phong Ấn lấy tay sờ lên môi, mắt dán lên màn hình, cổ họng bắt đầu khô đắng. Anh quả thật cũng thấy hơi khát, nhưng rõ ràng cái “khát” của anh không giống như cái khát của Lôi Vận Trình. Kể từ sau khi chia tay với Hạ Viêm Lương anh chưa từng yêu một cô gái nào một cách nghiêm túc, từ đó đến giờ sống những ngày như nhà sư. Không phải vì xung quanh không có con gái, xét ra cho cùng thì anh thà dành nhiều thời gian cho việc bay lượn còn hơn là dành cho chuyện yêu đương. Mấy năm trời chẳng thấy gì, sao họ đột nhiên cảm thấy cô đơn?
Nghĩ kĩ lại thì có lẽ bắt đầu từ cái hôn với Lôi Vận Trình, sau lần ấy, dường như có thứ gì đó bắt đầu biến đổi khe khẽ trong anh, là một thứ gì đó khiến cho người ta khó nắm bắt, hơn nữa rất có thể nó đã vượt quá tầm kiểm soát của anh.
Lôi Vận Trình bê hai cốc coca, chậm chạp quay lại: “Của anh đây, cốc này có đá đấy!”
Phong Ấn đón lấy cốc coca, đặt lên tay ghế: “Cho đá không chưa đủ, anh còn phải cho thêm gia vị nữa!”
- Uống coca ai lại cho gia vị?
- Có chứ! – Phong Ấn cầm lấy cốc của cô, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình ra hiệu bảo cô ngồi gần lại. Lôi Vận Trình chẳng chút nghi ngờ, ngồi dịch lại chờ anh trả lời thắc mắc, nào ngờ chỉ thấy mắt anh chợt hiện lên vẻ tinh quái, tiếp đó cô cảm thấy eo mình bị siết chặt, Phong Ấn dùng sức kéo cô vào lòng mình, siết chặt cái cằm cô và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô: “Nhưng mà phải thêm vào từ chỗ em kìa!”
Lôi Vận Trình còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh cắn một cái vào tai, cảm giác đau nhói lan tỏa ra toàn thân. Phong Ấn nhanh tay bịt chặt miệng khiến cho cô không phát ra tiếng kêu, sau đó khẽ nhả ra, dùng môi ngậm vào dái tai cô: “Nhỏ thôi, để người khác nghe thấy họ lại tưởng mình làm chuyện bậy bạ!”
Cô mở to mắt, cảm nhận đôi môi đang mút tai mình, men theo cổ trượt xuống dưới, xuống vai, rồi xương vai xanh của cô. Đôi môi càng lúc càng nóng, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn. Phong Ấn ấn chặt cô xuống ghế, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve eo cô.
- Anh đã báo sớm là em chọn nhầm phim rồi mà em không tin, giờ anh “nóng lên” rồi, em có thấy mình cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này không hả?
Đầu óc Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, tuy nhiên bộ não của cô nhanh chóng trở lại hoạt động bình thường. Anh lại…
Lí trí hiểu rõ nên từ chối nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo lời sai khiến, đầu óc cô ong ong, tiếng động trong bộ phim như nhạt nhòa đi, bên tai cô chỉ còn nghe thấy giọng nói trấm ấm và hơi thở có hơi gấp gáp của anh. Anh lấy tay vuốt ve đôi môi cô: “Giả sử nếu tối đó anh không biết là em, chúng ta chắc chắn không chỉ dừng lại ở một nụ hôn. Trình Trình, anh là đàn ông, em biết chứ?
- Đương nhiên là em biết… - giọng nói của Lôi Vận Trình hơi run run, lồng ngực phập phồng.
- Em biết, nhưng em không hiểu đàn ông! – nụ hôn của Phong Ấn từ từ dừng lại, kéo lại cái dây áo trên vai cô rồi búng nhẹ vào chóp mũi cô một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngây dại của cô: “Em có từng nghĩ em thích anh vì cái gì không?”
- Em…
Phong Ấn giữ chặt lấy môi cô: “Tạm thời đừng trả lời vội, hôm nay anh nhận lời đưa em đi chơi, chơi đã rồi chúng ta sẽ bàn về chuyện này. Phải chơi hết mình, nhớ chưa?”
Lôi Vận Trình gật đầu, Phong Ấn bẹo má cô vẻ yêu thương: “Ngoan lắm!”
Em Yêu Anh Hơn Bất Cứ Ai
Cố gắng xem đến hết bộ phim, Phong Ấn không có hành động gì quá đà với cô nữa. Lôi Vận Trình không hiểu tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, trong lòng vừa rối bời vừa xấu hổ, còn có một chút cảm giác không nói thành lời được. Không phải là khó chịu với sự động chạm của anh, chỉ cảm thấy có gì đó rất ngại ngùng.
Lôi Vận Trình theo Phong Ấn đến một quán bar, đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này, tiếng nhạc chát chúa, ánh đèn nhập nhòe cùng với những cơ thể lắc lư theo tiếng nhạc điên cuồng, đủ loại thanh niên nam nữ đều thả mình trong không khí náo nhiệt mà cô chưa từng nhìn thấy. Nơi đây đối với cô là một thế giới khác, tràn đầy mới mẻ và cám dỗ.
Phong Ấn dẫn cô đi thẳng lên tầng, rẽ trái rẽ phải rồi dừng lại ở trước một phòng Vip: “Bên trong toàn là người lớn hơn anh, nhưng đã đến đây rồi thì chẳng ai để tâm đến tuổi tác của em hết, chỉ có