
Tác giả: Trương Oản Quân
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341432
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1432 lượt.
u bộ lại vô cùng bất cần đời, ách, đúng là tụ tập rượu chè quá độ a… (~~> A.T: chết cười với cái anh này =)) )
Hoa hồng xinh đẹp.
Không có cơ hội làm bạn gái trong lời đồn của Tiêu Sở Diễn nữa, cũng không còn dám đùa bỡn bọn nam sinh, ngay cả nhiệm vụ Trịnh Nhược Du giao cho cũng bắt đầu ít đi, cuộc sống của Triệu Tử Mặc, đùng một cái trở nên nhàn nhã đến vô vị.
May mà sáng chủ nhật nào, cô cũng đều đến viện dưỡng lão, bám theo một đám cụ già, cùng ngồi đánh cờ nói chuyện phiếm, sau này lại đặc biệt trở thành người bạn nhỏ của Phó nãi nãi. (~~> Phó nãi nãi là bà già họ Phó =)) )
Vốn là học viện Phong Đại có quy định, bất cứ sinh viên nào khi đến làm nhiệm vụ hộ công ở viện dưỡng lão, cũng đều phải đặc biệt làm bạn với một cụ già nào đó. Ban đầu Triệu Tử Mặc cũng không nguyện ý chăm sóc Phó nãi nãi lắm, bởi vì nghe đâu người ta đồn đại rằng Phó nãi nãi tính tình rất cổ quái, không thích nói chuyện mà cũng chẳng bao giờ cười, cực ít khi tiếp xúc cùng người khác, cho dù là người thân duy nhất còn lại trong gia đình đến thăm, bà cũng luôn luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách. (~~> A.T: Các vị bằng hữu hãy chú ý đến từ “người thân duy nhất còn lại” nhé =)) )
Vì thế mới có chuyện, toàn bộ người già trong viện dưỡng lão đều gọi Phó nãi nãi là “hoa hồng xinh đẹp có gai”. Nói bà có gai, tức là ngụ ý ám chỉ tính tình kỳ dị đến quái gở của bà, còn về phần “hoa hồng xinh đẹp”, chính là nhằm nói đến khí chất vương giả sẵn có nơi bà.
Loại trà Phó nãi nãi muốn uống tuyệt đối không thể giống như bình thường, chỉ cần cho lá trà vào rồi đổ nước sôi nóng là xong. Ngược lại cần phải tỷ mỷ rửa sạch lá, lau sạch chén, phải để ý đến nhiệt độ nước cùng mùi hương của lá trà…
Tóm lại yêu cầu của Phó nãi nãi là đặc biệt tỷ mẩn, hơn nữa lại chỉ cho phép Triệu Tử Mặc làm thử duy nhất có một lần.
May mắn thay, điều này cũng chẳng thể nào làm khó được cô.
Thực ra Triệu Tử Mặc vốn là kiểu người chỉ cần chú tâm làm gì thì sẽ rất lâu quên, cho nên cô cực kỳ chăm chú quan sát cách pha trà lúc thường ngày của Phó nãi nãi, mỗi trình tự động tác đều khắc sâu vào tâm trí, dần dần đối với kiểu pha trà của bà cũng đã nắm chắc như lòng bàn tay.
Lại nói, cho dù Triệu Tử Mặc có trí nhớ ngắn hạn đi chăng nữa, đối với cô mà nói việc này cũng chẳng phải là việc gì khó, bởi vì ba cô – Triệu Thanh Vân vốn là cao thủ trà đạo, cô mặc dù ngày thường không ngoan lắm, nhưng ít ra khi học trà đạo thái độ cũng rất nghiêm túc, mặc dù còn kém xa ba ba, nhưng trình độ của cô người thường cũng khó sánh bằng.
Lần đầu tiên pha trà, Triệu Tử Mặc động tác thành thạo, liền làm một mạch, trong mắt Phó nãi nãi tất nhiên có hiện lên một tia kinh ngạc, sau khi uống xong chén trà đầu tiên, kinh ngạc liền biến thành vui mừng, thậm chí còn là tán thưởng.
Từ đó về sau, thái độ của Phó nãi nãi đối với cô cũng có thay đổi nho nhỏ, tiện đà còn sai cô làm một số việc khác.
Phó nãi nãi có thể nói là rất ít khi nói chuyện phiếm với những người già khác, thường chỉ ngồi trong phòng viết chữ hoặc vẽ tranh, mài mực cùng pha màu cũng vì thế chính là nhiệm vụ thứ hai Triệu Tử Mặc được Phó nãi nãi giao cho làm.
Cô lại một lần nữa không để cho Phó nãi nãi phải thất vọng.
Thực ra Triệu Tử Mặc cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi, bởi vì mẹ cô Bắc Dã Thanh Vũ là một danh hoạ nổi tiếng trong giới hội hoạ , thành tích mà bà từng đạt được phải nói là rất cao, nhiều năm trước cùng một vị Thanh Trạc thần bí nào đó thành lập nên “Song Thanh giới hội hoạ”, nhưng sau này Thanh Trạc rửa tay gác bút cáo ẩn giang hồ lui về ở ẩn, Bắc Dã Thanh Vũ lại chỉ còn một mình, tuy vậy vẫn là cây đại thụ trong nghề. (~~> Có nhắc đến trong chương 10)
Đối với những thứ như bút, giấy, màu vẽ này Triệu Tử Mặc sớm đã không còn xa lạ gì, lúc còn bé cô vốn là một thành phần bất hảo, thường cùng Tiêu Sở Diễn đi quậy phá khắp nơi, sau đó có một lần bị bắt quả tang, ba cô liền bắt cô nhận hình phạt đó là mài mực pha màu cho mẹ suốt một tháng liền.
Chẳng qua Triệu Tử Mặc tính tình vốn lỳ lợm, đánh mãi không chừa, chịu phạt xong lại tiếp tục đi gây rối, cho nên mài mực pha màu sớm đã trở thành công việc hằng ngày của cô, mà mẹ cô tất nhiên lại vô cùng hào sảng phóng khoảng, chỉ dẫn tỉ mỉ cho cô những cách pha màu đẹp nhất.
Vì thế cho nên, bất luận là mài mực hay là pha màu, Triệu Tử Mặc đều không làm Phó nãi nãi phải thất vọng.
Từ đó trở đi Phó nãi nãi có thể nói là đối xử với cô thêm vài phần kính trọng, mặc dù cũng chẳng thân thiện được thêm là bao, nhưng thái độ là mềm mại hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn ngồi nói chuyện phiếm với mấy ông bà già trong viện dưỡng lão.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Triệu Tử Mặc vẻ ngoài hoàn mỹ, tính tình thẳng thắn không câu nệ, lại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, được nhiều người thích hẳn cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù vạn phần không nên, nhưng Triệu Tử Mặc sau khi nghe được những lời nhân xét này của các cụ trong viện dưỡng lão, trong lòng không nhịn được hư vinh thêm thêm m