
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341329
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1329 lượt.
tới rất nhanh, sau một tiếng đinh cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong có một cô gái trẻ tuổi đeo kính đỏ ôm mấy quyển tạp chí đi ra.
Hai người một ra, một vào, lướt qua nhau, lại không hẹn mà cùng dừng bước.
Diệp Tiểu An mới vừa đi nộp bản thảo, còn bị biên tập dạy dỗ một trần. Khi về nhà thì ghé mua mấy quyển tạp chí. Lúc cửa thang máy mở ra, cô mới vừa thổi to kẹo cao su trong miệng.
Cô vừa đi ra ngoài vừa móc cái chìa khóa, đồng thời đang suy nghĩ làm sao sử dụng mấy ngày nghỉ sau, sau đó chợt dừng lại.
Vừa quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ xinh đẹp, vóc người cao gầy cũng đang nhìn mình.
Nửa Đêm Canh Ba Có Jq
Ông bác ở phòng ăn vừa dọn dẹp bàn vừa dùng khóe mắt liếc hai người đàn ông này, ho nhẹ khuyên nhủ.
"Tả đội, Giang đội, à, có gì từ từ nói, đánh nhau thì rất mất cảm tình."
Hai người ngoảnh mặt làm ngơ vẫn giữ vững tư thế lúc trước. . . . Đã như vậy, ông bác cũng đành phải xem mình là trong suốt, lắc đầu nhanh chóng đi xa, để tránh hai cao thủ trong đội cảnh sát hình sự đánh nhau sẽ liên lụy đến người vô tội như mình.
So sánh với sự bén nhọn trong mắt Tả Trí, Giang Thiệu lại là bình tĩnh sóng nước chẳng xao. Anh chợt nhếch môi nở nụ cười, đẩy tay Tả Trí đang níu mình ra, sửa sửa cổ áo. "Chọc cậu thôi, cậu còn tưởng là thật."
"Ơ ui chị của em, tưởng chị đã mất rồi chứ, chị bay lâu thật đó, siêu nhân bay một lát cũng biết mệt mỏi, mà chị thì chắc là Siêu Saiyan rồi (tên gọi hình thể sau khi tiến hóa của Songoku)."
Cận Thanh dùng đầu ngón tay đẩy anh ra,đã sớm miễn dịch với miệng lưỡi trơn tru của anh, cười ấm áp dịu dàng. "Mặc dù vừa rồi chị và Diệp tiểu thư đã tự giới thiệu với nhau, nhưng chị vẫn muốn em chính thức giới thiệu lại cho chị biết."
Tả Trí hơi lúng túng, nhưng kỹ thuật diễn xuất của anh rất là tốt, tự nhiên cười rực rỡ. "Chị, đây là Diệp Tiểu An, Tiểu An, đây là chị của anh, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất của hãng hàng không Phi Dương - Cận Thanh."
"Chào chị." Diệp Tiểu An ở trước mặt những người không quen lắm thì luôn lộ vẻ xấu hổ.
Cận Thanh mỉm cười gật đầu, không lộ vẻ gì. "Nghe nói hai em lui tới hai năm rồi? Tả Trí, sao chưa từng nghe em nhắc đến, giữ bí mật kín quá nhỉ, cả chị cũng gạt, thật rất khó cho em khi phải che giấu kmột cô gái đáng yêu như Diệp tiểu thư."
Kẻ ngu mới nghe không hiểu súng gậy đi kèm trong lời của cô, nhưng trong mấy người đang ngồi vẫn có Diệp Tiểu An không hiểu. Tả Trí sờ sờ chóp mũi, trong tươi cười rất phối hợp thêm mấy phần ngượng ngùng và khó chịu. "Chị, chị đừng làm khó người ta, lá gan của Tiểu An còn nhỏ hơn chuột, em sợ cô ấy bị dọa khi gặp phụ huynh."
Diệp Tiểu An không biết trả lời cái gì, khéo léo gật đầu. "Dạ dạ, gan em hơi nhỏ. . . ." Tay của cô kéo khăn bàn ở dưới mặt bàn, rồi lại vạch vạch hoa văn ở trên khăn trải bàn, mờ ám không ngừng.
Bị Giang Thiệu dùng khóe mắt thu hết vào mắt. Nhóc này, sao lúc đầu gặp anh lại không khẩn trương như vậy.
Cận Thanh bị bộ dáng ngốc nghếch của Diệp Tiểu An chọc cười, "Bạn gái nhỏ của em rất thú vị, rất đáng yêu."
Tả Trí cũng cười làm lành theo, "Nghe nói chị và anh rể rốt cuộc quyết định kết hôn, chuyện hôn lễ cứ tính trên người em, nhất định làm vô cùng có mặt mũi!"
"Đừng nói giống như em có nhiều kinh nghiệm lắm, Diệp tiểu thư hiểu lầm thì sao." Cận Thanh cười nhẹ nhàng nhìn Diệp Tiểu An, mà Diệp Tiểu An giống như học sinh tiểu học đang nghe giảng ngồi thẳng người lên. "Không có."
Giang Thiệu một mực giữ vững trầm mặc bên cạnh cười nhỏ ra tiếng, Tả Trí thật muốn phát điên.
Lúc này điện thoại của Cận Thanh vang lên, cô nhìn xem ai gọi tới liền đi ra mấy bước mới nghe điện thoại. Tả Trí âm thầm quăng tín hiệu cầu cứu cho Giang Thiệu, Giang Thiệu không nhanh không chậm, "Cậu trở về đội trước đi, tôi sẽ về sau."
Tả Trí lập tức lĩnh mệnh, "Chị, chúngiẹm đi trước, sau này sẽ mời chị ăn cơm." Sau đó lôi kéo Diệp Tiểu An rời khỏi phòng cà phê. Cận Thanh nghe điện thoại xong trở về, cúi đầu khuấy ly Cappuccino chưa động tới trước mặt, chợt cười khẽ.
"Tả Trí và Trần Dao kết hôn mới bốn năm cũng đã qua lại với vị Diệp tiểu thư này hai năm, anh luôn biết sao?"
"Anh cũng là sau đó mới biết."
"Vậy làm sao đây?"
"Hôn nhân và tình cảm là chuyện người khác không thể nhúng tay, Diệp Tiểu An cũng không biết Tả Trí kết hôn, về mặt nào đó cô ấy cũng là người bị hại."
"Còn Trần Dao?"
"Tự nhiên cũng thế, bao gồm chính Tả Trí, Thanh Thanh, chuyện này chúng ta không nên nhúng tay, về phía Trần Dao. . . ."
Cận Thanh cười khổ một tiếng, hơi vô lực, tình cảm của mình cũng đang rối rắm, làm gì còn tinh lực lo cho người khác chứ.
Giang Thiệu dừng một lát, nhìn nhìn trang phục ra ngoài của cô, lại nhìn thời gian. "Em muốn đi đâu? Anh chở em đi."
"Không cần, tự em lái xe tùy tiện đi dạo một lát, còn đến chỗ mẹ em, buổi tối có thể. . . . Không trở về." Cận Thanh nói xong liền cúi đầu.
Giang Thiệu không lên tiếng, ánh mắt tối lại.
﹡
Diệp Tiểu An