Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134853

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/853 lượt.

Mộ Thiên hình như có vấn đề, nếu không tại sao anh ta lại muốn lấy cô?
Tịch Mộ Thiên dường như nhận ra sự bối rối của cô. Anh đứng dậy đi ra sau lưng Hạ Tử Khâm, cúi xuống vòng tay qua người cô, cầm tay dạy cô cách sử dụng dao dĩa. Bàn tay của anh to và ấm áp, khiến cô thấy điều gì đó rất kì lạ và an tâm.
Tịch Mộ Thiên vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Hạ Tử Khâm hiểu, cứ như thể cô là con của anh vậy. Anh dạy rất cẩn thận, lúc lâu sau Hạ Tử Khâm mới học được, tuy vẫn còn thua xa động tác thuần thục và tao nhã của anh, nhưng dù sao cô cũng có thể ăn là tốt rồi. Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Hạ Tử Khâm đặt dao dĩa xuống, thở phào một hơi rồi ngập ngừng hỏi: “Cái đó... Anh ngày nào cũng ăn như thế này à?”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Sao? Em không thích đồ ăn Tây hay là em thích đồ ăn Trung Quốc hơn? Em thích món ăn vùng nào? Em thích các món của Sơn Đông hay Quảng Đông?”
Hạ Tử Khâm đột nhiên phát hiện ra khoảng cách giữa mình và Tịch Mộ Thiên đã đến mức hoàn toàn không thể hiểu nhau. Chỉ có điều nếu bắt buộc lấy anh ta mà phải đóng kịch, giả bộ thì đúng là làm khó bản thân, vì vậy Hạ Tử Khâm phải thẳng thắn nói: “Tôi thích các món ăn bình thường trong gia đình, cá sốt cà chua, cơm và canh cà chua.”
Tịch Mộ Thiên có hơi ngạc nhiên, khẽ mỉm cười: “Vậy thì đơn giản, sau này anh đảm bảo bữa nào em cũng được ăn những thứ này.”
Hạ Tử Khâm nghệt mặt ra, vội nói: “Ý của tôi là thỉnh thoảng ăn một bữa thì được, thường ngày có thể ăn cả những thứ khác nữa chứ!”
Đùa, bữa nào cũng ăn một loại thức ăn thì cho dù có ngon đến mấy cũng phát ngán đến tận cổ. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên loanh quanh trên người cô, gật gù đầy hàm ý:
“Em gầy quá! Phải cân bằng dinh dưỡng mới được. Đưa chứng minh thư của em đây, ngày mai anh đi đăng kí.
“Hả?”
Hạ Tử Khâm đâu nghĩ mọi chuyện lại nhanh đến vậy. Cô đột nhiên cảm thấy chuyện lớn như vậy mà cô tự ý quyết định dường như không thỏa đáng cho lắm, ít nhất cũng phải bàn bạc với Mạch Tử. Hạ Tử Khâm cũng biết đầu óc mình không mấy thông minh, vì vậy việc cô dựa dẫm Mạch Tử đã thành thói quen rồi.
Nghĩ đến đây, cô lí nhí mở miệng:
“Chuyện đó... Tịch Mộ Thiên! Tôi nghĩ tốt nhất nên nói với bạn thân của tôi đã!”
Tịch Mộ Thiên khẽ nhếch môi cười, đến gần dắt tay cô ra khỏi phòng ăn. Anh để cô ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Bây giờ nói, anh không quen chờ đợi.”
“Hả?”
Hạ Tử Khâm tay cầm điện thoại, chậm rãi ấn số di động của Mạch Tử, dè dặt kề ống nghe lên tai. Điện thoại đổ chuông hai hồi, Mạch Tử liền nghe máy: “Xin chào, tôi là Hồ Mạch!”
Giọng nói của Mạch Tử dịu dàng dễ nghe, khác hẳn với giọng điệu chua ngoa lúc bình thường. Hạ Tử Khâm nuốt nước bọt, liếc nhìn Tịch Mộ Thiên đang ngồi đối diện, rụt rè mở miệng: “Mạch Tử, là tớ, Tử Khâm đây!”
“Hạ Tử Khâm, lúc này cậu lại có thời gian rảnh để gọi cho tớ à? Cậu trúng gió rồi đúng không? Có chuyện gì thì nói mau đi, tớ đang bận tối mắt tối mũi đây. Có phải hết tiền không, hay là tên khốn Chu Thuyền lại đến tìm cậu? Mẹ nó chứ, thằng khốn ấy…”
Giọng nói của Mạch Tử cao hẳn lên, giọng nói to đến mức bàn tay nhỏ của Hạ Tử Khâm không bịt lại được. Hạ Tử Khâm bối rối vội vàng ngăn Mạch Tử tiếp tục tưởng tượng:
“Mạch Tử, không phải chuyện ấy, là... Tớ chuẩn bị lấy chồng rồi!
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, lúc Mạch Tử lên tiếng lại, giọng nói đã dịu dàng đi nhiều:
“Tử Khâm, cậu điên rồi à? Kiểm tra nhiệt độ chưa? Nếu sốt thì lấy thuốc giảm sốt ở tủ thuốc đầu giường mà uống. Cậu cứ uống tạm thuốc đi rồi mai đi khám xem sao!”
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng: “Ờ ờ... Tớ không ốm, cũng không sốt, tớ nói thật đấy Mạch Tử!”
Đầu dây bên kia lại im lặng hồi lâu: “Hạ Tử Khâm có phải cậu viết tiểu thuyết nhiều quá nên bị tẩu hòa nhập ma rồi đúng không? Ai? Ai có mắt như mù mà lại muốn lấy một con heo như cậu thế hả?”
Hạ Tử Khâm lén nhìn sang Tịch Mộ Thiên lúc này đã cầm báo lên đọc, phát hiện hình như Tịch Mộ Thiên không nghe thấy những lời Mạch Tử nói, Hạ Tử Khâm liền thở phào, ậm ừ trả lời Mạch Tử: “Nói tóm lại chuyện này là thật Mạch Tử ạ!”
Mạch Tử cười ha hả: “Tử Khâm, cậu đừng có bảo tớ anh chàng muốn cưới cậu là một người đàn ông đẹp trai như tài tử điện ảnh và giàu có vô đối đấy nhé?”
Hạ Tử Khâm có hơi bị động lòng, hình tượng mà Mạch Tử miêu tả cũng khá sát với hiện thực. Mạch Tử cười lớn, tiếp theo đó là tiếng ồn ào vang lên rồi cô vội vàng nói:
“Hạ Tử Khâm, sau này cậu làm ơn đừng coi những tình tiết tiểu thuyết ấy là sự thật để mang ra bàn bạc với tớ nữa, ok? Nói thật nếu có một người đàn ông như thế, hơn nửa còn có mắt như mù một mực đòi lấy cậu, tớ đồng ý cả hai chân lẫn hai tay. Giờ tớ có việc gấp, ngày mai sẽ gọi cho cậu nhé. Bye bye!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút kéo dài, Hạ Tử Khâm hơi ngẩn ra, Tịch Mộ Thiên đặt tờ báo trên tay xuống ngẩng đầu lên hỏi: “Gọi xong chưa?”
“Ờ... ừ... Xong rồi!”
“Chứng minh thư đâu
Tịch Mộ Thiên đi thẳng vào chủ đề chính, Hạ Tử Khâm nhìn ngó xung quanh: “Trong túi của tôi ấy!”
Tịch Mộ Thiên đứ


XtGem Forum catalog