Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134867

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/867 lượt.

nên không thể xác định, mà không thể xác định nên mới tính toán thiệt hơn, đây có lẽ là căn bệnh phổ biến của phụ nữ.
Hạ Tử Khâm phát hiện ra rằng, bản thân mình một khi đã nghiêm túc không ngờ lại trở nên so đo thiệt hơn đến vậy, thậm chí muốn mơ hồ cũng chẳng thể mơ hồ được.
Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tử Khâm, cô gần như lao ra mở cửa, xộc ngay vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc, Hạ Tử Khâm còn chưa kịp xác định Tịch Mộ Thiên say đến mức nào, đã bị anh xoay người đè chặt vào cửa.
Cánh tay Hạ Tử Khâm bị Tịch Mộ Thiên giữ chặt trên cao, anh cúi đầu hôn siết lên môi cô, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào cuống họng, lưỡi anh cuốn chặt lấy lưỡi cô, gấp gáp và có phần tàn bạo.
“Ư ư ư…”
Hạ Tử Khâm vùng vẫy khỏi tay Tịch Mộ Thiên, cô đẩy anh ra, khóe môi có cảm giác đau nhói, lấy tay chấm lên thì thấy ngón tay dính máu tươi, môi cô bị người đàn ông này cắn rách.
“Tịch Mộ Thiên, anh say rồi!”
Hạ Tử Khâm bực bội, cô chẳng thèm đếm xỉa đến Tịch Mộ Thiên, đi vòng qua sau anh chạy vào trong nhà, mới đi được vài bước Tịch Mộ Thiên liền kéo cô lại phía sau bế thốc lên. Cửa phòng ngủ bị đá ra, Tịch Mộ Thiên bế Hạ Tử Khâm ném lên giường, sau đó lao bổ đến, đè chặt cô xuống, bàn tay to giữ chặt cằm cô.
Ánh đèn màu từ bên ngoài hất vào phản chiếu qua mi mắt Tịch Mộ Thiên, lúc sáng lúc tối như ngọn lửa bập bùng. Hạ Tử Khâm không i rùng mình, bên dưới ngọn lửa dường như là núi băng, cái lạnh lẽo trào ra…
Khóe môi Tịch Mộ Thiên đột nhiên nhếch lên:
“Hạ Tử Khâm, thật không nhìn ra cô lại thủ đoạn đến thế, cô dựa vào cái gì mà quyến rũ đàn ông vậy hả? Dựa vào nhan sắc bình thường của cô hay là thân hình dâm đãng này?”
Hạ Tử Khâm ngây người giây lát rồi vùng vẫy: “Anh nói lăng nhăng gì thế?”
“Tôi nói lăng nhăng ư?”
Rõ ràng Tịch Mộ Thiên say rồi, nói nhiều hơn hẳn:
“Cô có biết hôm nay Vinh Phi Lân nói gì với tôi không? Nó nói nó thất tình, bảo tôi không yêu cô thì tránh xa cô ra, nó sợ tôi ăn thịt cô sao? Nó thích cô, Hạ Tử Khâm, nó yêu cô. Hạ Tử Khâm, thế là thế nào? Được một thằng đàn ông như Vinh Phi Lân yêu chắc cô hài lòng, sĩ diện lắm nhỉ? Đáng tiếc cô đã là vợ của Tịch Mộ Thiên này rồi, không cần biết có tình yêu hay không, cả đời này cô phải là của tôi, hơn nữa tôi căm ghét nhất là sự phản bội, nhớ kĩ chưa Hạ Tử Khâm?”
Hạ Tử Khâm có vẻ hoảng sợ, cô đã thôi vùng vẫy, khuôn mặt dưới ánh đèn dường như trắng bệch, đôi môi cắn chặt nhìn trân trân vào mặt Tịch Mộ Thiên bướng bỉnh: “Tại sao lại lấy tôi?”
Ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt Tịch Mộ Thiên chợt tắt ngấm, đôi mắt khẽ nheo lại, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán rồi men theo má trượt xuống môi Hạ Tử Khâm, mơn man trong khoảnh khắc anh cúi xuống đặt nụ hôn lên đó, miệng lẩm bẩm phát ra vài từ mơ hồ.
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe rõ là gì đã bị Tịch Mộ Thiên nhấn chìm trong cơn đam mê thể xác. Tịch Mộ Thiên hôm nay say mèm, bỗng trở nên hơi dè dặt, cứ như thể cô là một món đồ gốm dễ vỡ, cho dù là về mức độ hay cách thức hành sự của Tịch Mộ Thiên lúc này đều khác hẳn so với bình thường.
Mà sự dịu dàng và dè dặt này lại tựa cơn mưa xuân, từng giọt từng giọt ngấm dần vào trong mảnh đất trái tim khiến cô chìm vào cơn mơ hồ, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng hơi hơi thích mình.
Ngoài sự nuông chiều, đêm nay, Hạ Tử Khâm thật sự cảm nhận được một Tịch Mộ Thiên hoàn toàn khác, dường như anh đã rẽ lớp sương mù dày đặc ra, dần dần để lộ những góc khuất trong lòng.






Lời nói dối tuyệt đẹp, vì vậy mọi người thường bị che mắt bởi cái đẹp ấy, đến nỗi quên mất cả việc đi tìm kiếm chân tướng ẩn sau lời nói dối đó, bởi vì chân tướng thường là tàn khốc, đặc biệt là phụ nữ.
Hạ Tử Khâm nằm sấp trên chiếc giường lớn, mặt vùi sâu vào trong gối, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mun của cô, cả người cô co vào trong chăn giống như một con đà điểu vùi mình trong cát.
Tịch Mộ Thiên từ phòng tắm đi ra, không khỏi nhoẻn miệng cười, lại gần vỗ vỗ vào cái mông cong của cô:
“Dậy ăn sáng thôi, nếu còn buồn ngủ thì ăn sáng xong lại ngủ, dù gì em cũng chẳng có việc gì!”
Hạ Tử Khâm ậm ừ vài tiếng rồi thò đầu ra khỏi gối, dán mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, mắt cô mở to, miệng chu lên, trông giống như một cô bé mới ngủ dậy đang ngái ngủ.
Hạ Tử Khâm nhíu mày, hỏi ngược lại. Mặc dù cô và Vinh Phi Lân không hề có quan hệ gì mờ ám, nhưng câu nói này của Tịch Mộ Thiên qua tai Hạ Tử Khâm lại trở nên vô cùng chướng tai.
Tịch Mộ Thiên mỉm cười đứng dậy:
“Đừng có cố tình bẻ cong ý của anh, anh chỉ hi vọng em nhớ kĩ thân phận của mình, em là Tịch phu nhân, mặc dù hiện nay chưa tiết lộ với giới truyền thông, nhưng đây sẽ không phải là bí mật vĩnh viễn. Ngôn ngữ, hành động của em trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn, vì vậy em nên bắt đầu học cách thận trọng. Thôi được rồi, mau dậy ăn sáng đi!”
Lúc Tịch Mộ Thiên ra khỏi phòng ngủ rồi Hạ Tử Khâm mới phát hiện mình vốn định tính sổ với anh ta, thế mà lại bị anh ta giáo huấn lại. Đây cũng là lần đầu t


The Soda Pop