Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134875

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/875 lượt.

ày là cả hai thi nhau ăn, hết bát này đến bát khác, có thể ăn cả nồi canh, còn cả món cá sốt thịt thái sợi nữa chứ.
Hạ Tử Khâm chảy nước miếng thèm thuồng. Cô bước xuống khỏi giường, đi đôi dép lê cũ của mẹ rồi lạch bạch chạy ra ngoài, đi đến phòng bếp:
“Ôi thơm quá, làm cho con thèm chảy nước miếng rồi này!”
Hạ Thục Nhàn ngoảnh đầu lại:
“Đồ mèo tham ăn, mau đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong rồi đây!”
Hạ Tử Khâm lại gần vòng tay ôm lấy Mẹ viện trưởng từ phía sau:
“Mẹ, mẹ thật tốt!”
Người Hạ Thục Nhàn khựng lại, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm gọi bà là “mẹ”, trước kia cô luôn gọi bà là Mẹ viện trưởng. Tử Khâm đi rồi Hạ Thục Nhàn mới phát hiện khóe mắt mình đã hoen ướt, trong lòng có cảm giác buồn bã khó nói thành lời.
Hạ Tử Khâm ăn cơm xong, rửa bát sạch sẽ, đang định ra khỏi bếp thì Mẹ viện trưởng đưa điện thoại cho cô:
“Suýt chút nữa mẹ quên mất, con vừa ngủ thì điện thoại của con đổ chuông. Mẹ sợ con tỉnh giấc nên đã giúp con tắt máy rồi, giờ con gọi lại đi, không biết chừng có chuyện gì đó, tránh để người ta tìm con không được lại lo lắng!”
Hạ Tử Khâm đón lấy, đắn đo hồi lâu mới mở máy. Vừa bật máy lên đã lại thấy điện thoại đổ chuông. Cô ngây người nhìn vào dòng chữ “Tịch Mộ Thiên” đang hiển thị trên màn hình.
“Sao không nghe máy thế?”
Hạ Thục Nhàn lên tiếng nhắc nhở Hạ Tử Khâm. Cô vâng dạ rồi cầm điện thoại đi ra gốc cây bên ngoài sân, ấn phím nghe:
“A lô!”
“Sao em lại tắt máy?”
Tịch Mộ Thiên uống hơi nhiều, cả ngày hôm nay anh lo sốt vó, ngoài cuộc gọi đầu tiên có tín hiệu ra, còn lại đều thông báo thuê bao tắt máy, nếu hôm nay không phải vì có cuộc họp quan trọng thì anh đã lái xe qua tìm cô lâu rồi. Cô chẳng lúc nào để anh được yên tâm, nhất là bây giờ sức khỏe của cô…
Hạ Tử Khâm đổi điện thoại sang tay kia, áp sát vào tai, giải thích: “Em ngủ say quá, Mẹ viện trưởng sợ em tỉnh giấc nên tắt máy!”
Tịch Mộ Thiên trầm ngâm giây lát, giọng điệu đã dịu bớt: “Sao tự nhiên em lại muốn về đó thế?”
“Ừ, em muốn ăn món ăn do mẹ nấu!”
Hạ Tử Khâm ngồi xuống chiếc ghế dưới gốc cây, chân mài mài xuống mặt đất trong vô thức, miệng chậm rãi nhả ra từng chữ, rất bình thản, dường như trái tim đã không còn quá hoang mang.
“Bữa tối em ăn cái gì? Ăn bao nhiêu rồi?”
Có lẽ là trong điện thoại nên giọng nói của Tịch Mộ Thiên trở nên vô cùng dịu dàng. Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, hồi lâu mới buột miệng hỏi:
“Tịch Mộ Thiên, anh không bận à?”
“Riza, sao anh lại ra ngoài rồi, mau vào đi, chỉ chờ anh nữa thôi đấy!”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Tịch Mộ Thiên nói gì đó với người ấy rồi tiếp tục với Hạ Tử Khâm:
“Khi nào em về anh bảo ông Lưu đi đón em!”
Hạ Tử Khâm trầm ngâm rồi nói:
“Em muốn ở lại đây vài ngày, anh làm việc của anh đi. Hơn nữa em có chân, em sẽ tự về!”
Điện thoại vang lên tiếng tút tút kéo dài. Tịch Mộ Thiên ngây người, hình như cô đang tức giận, là bởi vì dạo này anh trở nên bận rộn, lơ là không quan tâm đến cô ư? Đợi qua đợt bận rộn này, anh sẽ thường xuyên ở bên cô.
Hạ Tử Khâm nhìn điện thoại hồi lâu, cho đến khi có một chiếc áo khoác lên người, cô mới sực tỉnh, Hạ Thục Nhàn khẽ thở dài:
“Mặc dù đã đến mùa xuân nhưng buổi tối vẫn lạnh lắm, đừng có đứng ngẩn ngơ ở đây nữa, mau vào phòng đi!”
Hạ Tử Khâm gật đầu đứng dậy, nghiêng mình dựa vào vai Mẹ viện trưởng:
“Sau này con ở đây với mẹ có được không?”
Hạ Thục Nhàn vỗ trán cô rồi bảo:
“Ngốc ạ, đã lớn đến bằng ngần này rồi, sao có thể ở mãi bên mẹ được? Con có cuộc sống thuộc về riêng con, cho dù thế nào mẹ vẫn hi vọng con được bình an, hạnh phúc. Chỉ có điều, cuộc sống đôi lúc khó mà tránh khỏi những điều không như ý, con phải cố gắng giữ cho mình một trái tim bình thản.”
Hạ Tử Khâm nhìn Mẹ viện trưởng, bà lúc nào cũng sáng suốt, có thể hóa sự bất diệt thành một trí tuệ thần kì.
“Mẹ ơi, con cảm thấy mẹ thật thông thái, con lại rất ngốc nghếch, nếu con là con gái ruột của mẹ thì tốt quá, như thế con có thể kế thừa sự thông minh, trí tuệ của mẹ!”
Sống lưng Hạ Thục Nhàn như cứng đờ, bà kéo Hạ Tử Khâm vào trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha rồi gạt những lọn tóc của cô ra sau mang tai:
“Tử Khâm của chúng ta chẳng ngốc tẹo nào, chỉ có điều kết hôn, làm phẫu thuật mà toàn giấu mẹ, thực sự đáng đánh đòn!”
Hạ Tử Khâm bỗng thấy áy náy, vội vùi đầu vào ngực Mẹ viện trưởng: “Mẹ đang tính lại nợ cũ đấy à?”
Hạ Thục Nhàn lắc đầu: “Mẹ chỉ cảm thấy người mẹ này có hơi tắc trách. Thực ra hồi nhỏ lúc con phát bệnh tim phải cho con làm phẫu thuật luôn mới phải.”
Nói rồi bà khẽ thở dài. Hạ Tử Khâm đá đôi dép lê dưới chân ra, nằm duỗi trên ghế sô pha, gối đầu lên chân Hạ Thục Nhàn, ngẩng mặt nhìn bà:
“Lúc ấy cô nhi viện chúng ta đang khó khăn, lấy đâu ra tiền cho con làm phẫu thuật. Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, Tịch Mộ Thiên cứ làm lớn chuyện thôi mà!”
Hạ Thục Nhàn cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Hạ Tử Khâm đến đây cả một ngày trời mà đây là lần đầu tiên nhắc đến cái tên này, ánh mắt Hạ Thục Nhàn chợt u ám: “Vợ trước của Tịch Mộ Thiên là thiên ki