
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134799
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/799 lượt.
n Vinh Thị, phu nhân Tổng giám đốc Tịch Thị, biên kịch nổi tiếng, nhà văn xinh đẹp. Tình yêu, sự nghiệp, gia đình, hôn nhân… Gần như tất cả những thứ mà mỗi người phụ nữ mong muốn cô đều có.
Cô hạnh phúc đến mức khiến cho tất cả những người phụ nữ khác phải ghen tị:
“Thưa cô Hạ, xin mạo muội hỏi một câu, nếu cô không phải tiểu thư nhà họ Vinh, phu nhân của Tổng giám đốc Tịch Thị, vậy cô cảm thấy tác phẩm của mình có giành được thành công lớn như vậy không?”
Tịch Mộ Thiên ngồi bên dưới khẽ nhíu mày, nhân viên chế tác toát mồ hôi hột, vội đánh mắt ra hiệu với MC nhưng cô ta vẫn giả bộ như không nhìn thấy.
Hạ Tử Khâm liếc nhìn khuôn mặt sầm sì của Tịch Mộ Thiên, đột nhiên mỉm cười, tự nhiên và hạnh phúc:
“Đương nhiên là không rồi, nhưng tôi vô cùng vui mừng, bởi chính vì cuốn tiểu thuyết này mà tôi gặp được anh ấy, lấy và yêu anh ấy. Kể từ lúc yêu chồng, tôi mới biết hóa ra cuộc đời mình cũng có lúc rực rỡ như thế này. Bởi vì có anh, cuộc đời tôi mới trở nên viên mãn. Tôi yêu chồng của tôi, yêu lắm! Nếu nói tôi không quan tâm đến việc tác phẩm của tôi có thành công hay không là nói dối, ngay chính bản thân tôi cũng không tin được, nhưng điều tôi để tâm nhất chính là, bởi vì có tác phẩm này mà tôi mới giành được hạnh phúc, hạnh phúc thuộc về riêng tôi!”
Tự gây nghiệp chướng, không thể sống
“Mạch Tử, tớ béo lên phải không?”
Hạ Tử Khâm xoay qua xoay lại trước gương, khuôn mặt hơi nhăn lại. Mạch Tử với lấy cái mũ trên giá, ngoảnh lại úp lên đầu cô, nhân tiện liếc cô một cái:
“Béo hay không không quan trọng, dù gì lão chồng cậu cũng không chê, cậu sợ cái gì nào?”
“Cái gì mà “lão chồng”?”
Mạch Tử phì cười:
“Cậu ngốc thế! Cái này không phải để cậu mặc bên trong mà là để mặc cho ông chồng của cậu ngắm cơ mà. Hiểu chưa hả? Cậu mặc cái này chắc chắn sẽ đẹp!”
Nói rồi Mạch Tử ngoảnh sang hỏi cô bán hàng: “Loại này size của cô ấy, có tất cả mấy màu?”
Nhân viên bán hàng vội nói bốn màu, ngoài tím và đen ra còn có màu đỏ đun và xanh lá.
“Mỗi loại hai bộ!”
Mạch Tử nói rồi quay sang chìa tay ra trước mặt Hạ Tử Khâm: “Đưa thẻ đây cho tớ!”
Hạ Tử Khâm lấy ví tiền ở trong túi xách đưa cho Mạch Tử, Mạch Tử mở ví ra, toàn là thẻ tín dụng. Mạch Tử phì cười, đưa một tấm thẻ trong số đó cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng mừng lắm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, nhiệt tình đưa hai vị khách sộp đến quầy nghỉ ngơi ngồi đợi, sau đó còn bê cà phê đến phục vụ rồi mới đi quẹt thẻ.
Hạ Tử Khâm nhấp ngụm cà phê và nói: “Tịch Mộ Thiên cho tớ hai tấm, còn lại là bố tớ và Phi Lân nhét cho đấy, thực ra tớ cũng chẳng dùng đến, đồ đạc thường ngày đều có người mang đến tận nhà. Bọn họ cứ suốt ngày đưa cho tớ thẻ, lâu dần thành ra ngần ấy cái thẻ.”
“Ôi cục cưng của tôi ơi!”
Mạch Tử thở dài thốt lên, kể ra cũng phải, hai nhà Vinh Tịch tính cả bé lẫn lớn chỉ có mình Hạ Tử Khâm là phụ nữ, sao có thể không cưng nựng như báu vật được? Một người cha nóng lòng muốn bù đắp cho con gái, một người anh yêu em đến mức nghiêm trọng, một ông chồng chu đáo cưng chiều vợ hết mực. Ngay đến con trai Thất Cân cũng không được cưng chiều bằng cô.
Nhắc đến Thất Cân, Mạch Tử khẽ huých Hạ Tử Khâm: “Con trai nuôi của tớ đã hơn hai tuổi rồi, khi nào cậu bổ sung thêm một cô công chúa dễ thương cho tớ đây?”
Nói rồi Mạch Tử liền nháy mắt, thì thầm vào tai Hạ Tử Khâm: “Đã hai năm rồi mà cái bụng cậu chẳng có động tĩnh gì, không phải lão chồng cậu có vấn đề đấy chứ? Tuổi tác của đàn ông phải xét từ năng lực làm chuyện ấy đấy,cậu biết không hả? Lão chồng cậu gần bốn mươi rồi, tớ thấy dạo này mặt cậu mốc lên, có phải chuyện ấy không được như ý không?”
Mạch Tử lắm chuyện còn hơn đám phóng viên. Hạ Tử Khâm trừng mắt nạt: “Mạch Tử, cậu chỉ suy đoán bừa bãi, Tịch Mộ Thiên rất giỏi!”
“Rất giỏi?”
Mạch Tử đã hỏi là phải hỏi đến cùng: “Giỏi thế nào? Một đêm mấy lần? Một lần bao lâu?”
Hạ Tử Khâm chẳng buồn đếm xỉa đến câu hỏi của Mạch Tử. Vừa đúng lúc ấy nhân viên bán hàng lại gần, mang đồ cho hai người. Hạ Tử Khâm bỏ lại Mạch Tử, một mình đi trước. Mạch Tử ở phía sau cười phá lên.
Hạ Tử Khâm vốn không để tâm đến mấy lời Mạch Tử nói, nhưng tối về, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhớ đến, mặt ửng hồng lên. Từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy vợ đang bụm mặt dưới ánh đèn, khuôn mặt quầng đỏ, anh lại gần sờ trán cô nói:
“Mặt em sao lại đỏ lên thế, có phải khó chịu ở đâu không?”
Anh luồn tay vào trong chăn, sờ lên người cô, cảm giác trơn trơn và ấm nóng. Tịch Mộ Thiên hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn miệng cười, cúi xuống hôn cô: “Tử Khâm, em quyến rũ anh đấy à?”
Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm, miệng nói, tay anh đã lật tung tấm chăn trên người cô lên, ánh mắt anh lướt qua người Hạ Tử Khâm rồi quay trở lại bờ môi cô, cô nàng bây giờ đúng là đang phóng hỏa mà.
Mặc dù rất muốn đè lên người cô nhưng Tịch Mộ Thiên không hề nôn nóng, nụ hôn của anh rất nhẹ, rất vấn vương rồi từ từ sâu dần, bàn tay anh không vội vàng cởi đồ lót c