XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Cố Tây Tước

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341238

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1238 lượt.

ng trên đài phát thanh, Thủy Quang không trả lời nữa. Tài xế thấy vị khách này từ đầu đến cuối đều trầm mặc nên không vô duyên cô tìm chuyện để nói, chỉ mở nhạc to hơn một chút.
Chương trình phát thanh đang phát một bài tình ca, kể về tình yêu, kể về ly biệt, kể về đau thương…
Thủy Quang đến nhà anh nhưng không tìm thấy người, trong nhà tối om, đèn màu ngày trước anh mua về treo trên cây bạch quả trước sân cũng không bật sáng. Anh từng nói, những chiếc đèn màu này chỉ cần trời tối là tự sáng lên, như vậy khi cô quay về sẽ không vì tìm không được đường mà bỏ đi mất.
Gió đêm thổi đến, Thủy Quang có chút run rẩy.
Lại lần nữa xuống xe, cô đi vào vườn trường đại học. Cô không chắc anh có ở đây, cô chỉ làm theo trái tim mình mách bảo mà tìm đến nơi này. Đây là nơi cô đến vì đuổi theo bước chân của Cảnh Lam, sau đó, cũng là nơi cô gặp được anh.
Vì đang nghỉ hè nên xung quanh rất yên tĩnh, ánh trăng mông lung chiếu xuống làm người ta cảm thấy lẻ loi, lạnh lẽo. Ở trên chiếc ghế dài trước đây cô thường ngồi, cô đã nhìn thấy anh lặng lẽ ngồi đó, quay lưng về phía cô.
Cô đi từng bước, từng bước, khi còn cách anh hai mét thì dừng chân. Anh quay đầu nhìn thấy cô,vẻ mặt không có gì bất ngờ. Mặt anh gầy hơn, góc cạnh rõ ràng, riêng cặp mắt vẫn cứ đen không thấy đáy.
Gió thổi đến làm rơi chiếc lá trên cành cây, lững lờ bay xuống, lặng lẽ tìm đến chốn về. Từng nghe nói “nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề”, trước đây Thủy Quang không hiểu, luôn cảm thấy thế giới rộng lớn, nào phải một đóa hoa, một chiếc lá là có thể nói hết. Đến giờ nhìn lại, từ trước đến nay là cô quá cố chấp nên mới nhầm bờ bên kia là bến mê, cô đã ở bờ bên kia, lại cho rằng vẫn đang ở bến sang ngang, muốn tìm thuyền vượt qua đó, một bước sai dẫn đến nhiều bước sai. Sau bao chuyện thị phi, lại gặp được nhau, cô không muốn bước sai thêm bước nào nữa nhưng đâu biết rằng mình vẫn đang đi lầm đường, chấp mê không tỉnh nên không được giải thoát.
Anh đứng lên, đi nốt hai mét còn lại. Hơi thở của hai người nhè nhẹ, không ai nỡ phá hỏng bầu không khí này.
Cuối cùng anh thấp giọng nói: “Chúng ta đã đi quá nhiều con đường, đúng có, sai có, nhưng dường như mới chỉ đi một bước, chúng ta gặp nhau, sau đó anh nói với em, anh tên là Chương Tranh Lam, em nói em tên là Tiêu Thủy Quang.”
Thủy Quang không trả lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chương Tranh Lam nâng cánh tay phải vẫn còn quấn băng lên, nhẹ nhàng nói: “Anh tên là Chương Tranh Lam.”
Từng từ lọt vào tai, từng chữ khắc vào tim. Thủy Quang mang theo lệ, đưa tay nắm lấy tay anh, giọng nói của cô hòa theo gió đêm rồi tan biến, chỉ có anh nghe thấy: “Em tên là Tiêu Thủy Quang.”
HOÀN CHÍNH VĂN






Ngoại 1: Hoa bên đường đã nở
Vu Cảnh Lam mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên anh, không lớn nhưng lại có thể dễ dàng gọi anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, anh nhìn thấy cô đang đứng dưới gốc cây vẫy tay với anh. Cô cười rạng rỡ, giống như viên đá thạch anh thuần khiết nhất, thạch anh anh thích nhất.
Anh vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi đi vào đại sảnh. Cô chạy đến, đứng ở bên ngoài thềm cửa, tay chống vào thành cửa, hỏi anh: “Cảnh Lam, La Trí nói đi leo núi, anh đi không?”
“Ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, sao không ngủ nhiều thêm chút?” Đêm hôm qua bắt đầu bị cảm cúm, nếu không hôm nay anh cũng không ngủ đến giờ này, nhưng cô bé này, bình thường đi học phải gọi cô cả nửa ngày mới dậy nhưng hễ đến kì nghỉ thì lại không ngủ nhiều nữa.
Có lẽ, anh nên đỡ cô đi chứ không phải đứng ở chỗ xa, đợi sau khi cô vững bước rồi sẽ tự đi đến.
Trên trán có cảm giác lạnh băng, Vu Cảnh Lam chầm chậm mở mắt, nhìn thấy một đôi tay chắn trước mắt, đang cẩn thận dán miếng dán hạ sốt cho anh.
“Thủy Quang…” Anh khẽ giọng lẩm bẩm.
Đôi tay đó rời đi, chủ nhân của đôi tay chau mày nhìn anh, khẽ hỏi: “Vẫn đang nằm mơ à?”
Cảnh Lam thấy hơi đau đầu, nghiêng đầu nhìn một cái, nơi anh ở hiện giờ không phải là căn nhà quen thuộc từ bé mà là ký túc xá đại học, người bên cạnh cũng không phải Tiêu Thủy Quang, mà là Diệp Mai. “Sao cậu lại ở đây?”
“Mình nghe nói hôm nay cậu không đi học nên đến xem sao.” Diệp Mai trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Cảnh Lam trầm mặc mấy giây, cuối cùng dùng tay ấn lên trán, thở dài. “Lời đồn giữa mình và cậu e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột sạch được rồi…”
“Nếu bỏ qua những chuyện phiền phức kia thì chuyện giữa mình và cậu chẳng phải rất tốt đẹp sao?” Vốn là trai xinh gái đẹp, gia cảnh giàu có, cô và Vu Cảnh Lam từ khi vào trường đã có không ít người theo đuổi, khổ nỗi là hai người đều đã có người trong lòng rồi nên chẳng ai có thể lọt vào mắt họ, nhưng những người đó lại cứ đeo bám không ngừng khiến cô cảm thấy rất phiền toái.
“Cậu không sợ anh ta nghe thấy lời đồn sẽ hiểu nhầm cậu sao?” Tuy điều Diệp Mai nói là sự thực nhưng Vu Cảnh Lam vẫn nhắc nhở cô rằng, ch