XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Cố Tây Tước

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341316

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1316 lượt.

g? Rất đẹp trai đấy.”
Thủy Quang không biết vì sao cô ta lại hỏi như vậy nên hơi ngẩn người, sau đó cười mỉa mai. “Không phải đâu.”
Cô gái đó lại nói: “Anh ấy cứ nhìn cô suốt.”
Thủy Quang không buồn nhìn xem có phải anh đang nhìn cô thật không, nếu anh thực sự có lòng muốn đến gây chuyện thì cô cũng chẳng có cách nào trốn tránh được.
Người này chính là kẻ vô lại khoác lớp vỏ bọc đứng đắn. Nhưng trong mắt người khác, kẻ vô lại này lại là bậc tinh anh, là người có học thức, là người gần như không ai dám đến gần bắt chuyện. Anh ung dung ngồi dựa trên ghế, tiện tay cầm cuốn tạp chí lật xem, nhưng phần lớn thời gian là nhìn cô, giống như một người đàn ông nhẫn nại đợi bạn gái trang điểm.
Sau đó anh đứng dậy đi đến phía sau bọn họ, hơi khom người, ánh mắt chăm chú nhìn Thủy Quang ở trong gương, nói vào tai cô: “Hình như em trang điểm hơi đậm!”
Thủy Quang lườm anh. Anh cười cười, nói với nhân viên trang điểm: “Cô ấy trang điểm nhạt một chút sẽ đẹp hơn.”
Nhân viên trang điểm ngẩn ra một hồi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Như vậy có lẽ
không được, cô ấy phải chụp…”
“Không sao, tôi nói được là được.”
Anh đứng gần quá làm Thủy Quang hơi xáo động trong lòng, cô khẽ nhích sang một bên, cũng chẳng biết nên nói gì, chỗ này có không ít người, cô thật sự không muốn bị người ta chú ý, cuối cùng đành thấp giọng nói: “Anh ngồi yên đi!”
Chương Tranh Lam cúi đầu, mím miệng cười, cuối cùng ho một tiếng, nói: “Được.”
Nhân viên trang điểm đợi Chương Tranh Lam quay lại ghế ngồi, cố nhịn cười nói với Thủy Quang: “Bạn trai cô thật nghe lời.”
Thủy Quang nói bằng giọng khô khốc: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Màn kịch này phải đến khi nào mới kết thúc? Bây giờ cô rất hối hận, nhận công việc này là một sai lầm rất lớn của cô.
Còn cô nhân viên trang điểm lại do dự xem trang điểm thế này là đậm quá hay nhạt quá, cuối cùng cô ta hỏi: “Cô Tiêu, tôi muốn hỏi một chút, bạn trai… không phải, người đàn ông kia là ai?”
Sau khi Thủy Quang đổi sang kiểu trang điểm nhạt thì bị đẩy vào phòng thay đồ, cô nghe thấy cô nhân viên trang điểm kia nói: “Lão Tổng của GIT? Trời, tôi với anh ấy hợp tác lâu như vậy rồi mà hôm nay mới được gặp người thật.”
Có người cười, nói: “Chị hợp tác với anh ấy? Chị A Mo, chị nói hơi xa rồi nhỉ!”
“Phải phải, chúng ta kích động quá rồi! Nhưng nói thật là chị thích bạn gái anh ấy hơn, chị thích khuôn mặt của cô ấy, ha ha!”
Thủy Quang nghe những lời bàn luận của hai người đó mà chẳng biết làm thế nào, cũng phát hiện ra việc mình nói ra thân phận của anh để chối bỏ mối quan hệ giữa hai người nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Khi cô từ phòng thay đồ đi ra, La Trí cũng đã ở đó, vừa nhìn thấy cô, anh gần như lập tức đứng lên huýt sáo một tiếng dài. Tuy anh vẫn luôn cảm thấy em gái anh rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối chưa đến mức có thể gọi là tuyệt thế giai nhân, không thể không thừa nhận trang điểm, quần áo thật sự có thể biến gỗ mục thành thần kỳ. Đây chính là hiệp nữ thướt tha duyên dáng, mềm mại thanh thoát, mày thanh mắt tú, thần thái rạng ngời từ trong tiểu thuyết võ hiệp đi ra.
“Em xinh quá, anh suýt không nhận ra.” La Trí đi lên phía trước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Thủy Quang miễn cưỡng cười, chỉ hy vọng việc chụp ảnh nhanh chóng hoàn thành, sau đó cô có thể quay lại với cuộc sống của mình.
Chương Tranh Lam cũng đi đến phía sau cô, nhìn người trước mặt nhưng chẳng cất lời.






Đạo cao một thước ma cao một trượng
Có nhân viên đi đến bảo Thủy Quang vào studio. Thủy Quang vừa định đi thì phía sau có người kéo kéo tay áo của cô, mặc dù rất kín đáo nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của cô. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Chương Tranh Lam đang chăm chú nhìn cô, sau đó anh cười cười, thả tay ra, bình thản nói: "Đi đi, đừng căng thẳng, cứ coi như chụp ảnh bình thường thôi."
Thủy Quang cảm thấy giọng nói của anh quá thân thiết. Những người xung quanh cũng đã nhìn sang họ, cô định mặc kệ anh nhưng nếu không lên tiếng càng khiến người ta chú ý, liền ậm ừ "vâng" một tiếng.
Lúc này có một người đi vào phòng hóa trang, bước chân vội vàng, thần thái hăng hái, nhìn thấy Chương Tranh Lam liền tươi cười đi đến. "Chương Tổng, xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu."
Chương Tranh Lam quay sang nhìn người mới đến, đối phương còn cách anh một đoạn đã duỗi tay về phía anh. "Hôm nay, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
Thủy Quang thở phào một hơi rồi cũng thấy buồn cười. Anh quan tâm đến nhân viên? Nếu thật sự chỉ là như thế thì tốt rồi.
Việc chụp ảnh hôm đó rất thuận lợi. Sau khi bọn họ vào studio, nhiếp ảnh gia và lão Trần cũng vào chỗ ngồi đúng giờ, một đám người nhanh chóng bắt tay vào việc. Tuy đây là lần đầu tiên Thủy Quang chụp ảnh kiểu này nhưng cô chẳng hề cảm thấy căng thẳng, chỉ như lão tăng nhập thiền, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi nó là một nhiệm vụ, hoàn thành là được, giống như khi còn nhỏ cô biểu diễn một bài quyền, từ ra tay đến thu tay, uyển chuyển, gọn