Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Cố Tây Tước

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341326

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1326 lượt.

ang kiềm chế, nhưng lúc này cảm thấy không nhịn nổi nữa, liền đi tới đóng sập cánh cửa lại ngay trước mặt người ấy.
Chương Tranh Lam đã làm người ta giận, anh ấn ấn chỗ bị đau trên trán nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Die n da n le q uy do n
Thủy Quang xào rau xong thì đi ra ngoài, lại hỏi: “Anh không thể về nhà ăn sao?”
Chương Tranh Lam vừa nghe thấy vậy liền đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, đứng dậy nói: “Bây giờ em đuổi anh đi thì không được tử tế lắm đâu, anh đã giúp em rửa rau rồi mà.” Nói xong liền chủ động đi giúp cô dọn cơm.
Thủy Quang phát hiện ra bản thân mình đã quen và thấy bình thường trước những lời vô lại này của anh, cô liền ảo não, bó tay hết cách.
Bữa cơm tối nay có hai món rau xào, một đĩa đậu phụ sốt, là bữa ăn ngon nhất mà Chương Tranh Lam từng ăn, tuy trong suốt bữa ăn, người ngồi phía đối diện chẳng nói lời nào nhưng anh nghĩ như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất là được ăn cơm.
Nhưng ăn xong, Tiêu Thủy Quang liền đứng lên tiễn khách, đến một phút cũng không cho ở lại thêm.
“Cơm cũng ăn xong rồi, anh đi đi.”
Chương Tranh Lam nghĩ miếng cơm cuối cùng còn chưa xuống đến dạ dày thì đã bị đuổi đi rồi, thế này cũng lại thiếu tình người. Anh đang định nói điều ngông cuồng gì đó để được ở lại lâu thêm một chút nhưng đối phương đã ra mở cửa, anh chưa từng gặp tình huống này, nhất thời không biết nên giận hay cười, anh miễn cưỡng đi ra cửa, định nói: “Không thể đợi anh tiêu hóa xong cơm rồi đi sao?” Kết quả, đối phương đã nhẹ nhàng đẩy anh một cái, người anh đã ở bên ngoài cửa rồi, giây tiếp theo cánh cửa cũng đóng lại.
Chương Tranh Lam trợn mắt há miệng, tức giận, khổ não mà chẳng biết nên làm thế nào.
Thế… thế này là sao chứ? Vứt con mèo hoang cũng không dứt khoát thế này!
Anh vô thức đưa tay gõ cửa, cũng không biết nếu cô thực sự mở cửa thì phải nói gì, làm gì, dù sao thì cứ gõ trước đã.
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Cả nửa ngày, cửa mới được mở ra.
Chương Tranh Lam lúc đầu còn rất có khí thế nhưng khi nhìn thấy người trước mặt liền xẹp lép, khẽ hắng giọng, nói: “Chuyện đó… Di động của anh…”
“Cái gì?”
“Anh nói di dộng của anh rơi trên sô pha nhà em.”
“Ồ.” Thủy Quang đóng cửa lại.
Chương Tranh Lam không thể nào tin được, không kìm được nghiến răng thầm rủa, phải đến mức này sao? Cô thật sự coi anh là thiên tai, là mãnh thú rồi à?! Anh thầm nghĩ, dù sao cũng đã mất mặt đến mức này, chẳng thèm để ý đến thể diện nữa, sẽ tiếp tục gõ đến khi cô mở cửa mới thôi.
Nhưng Thủy Quang đã mở cửa, duỗi tay đưa di dộng cho anh. “Không còn thứ gì nữa chứ?” Cô đóng cửa lại.
Chương Tranh Lam nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa mà chỉ biết nghẹn ngào câm nín.
Thủy Quang biết mình làm như vậy là không nể mặt anh nhưng có vài chuyện không thể dây dưa. Cô đã không muốn dính vào thì không nên cứ nhượng bộ mãi.
Thủy Quang lơ đễnh dọn dẹp, tắm rửa xong lên giường nằm, nhìn bầu trời đen thẫm bên ngoài cửa sổ, cô nói với chính mình, tối nay đừng có nghĩ gì nữa, bất luận là Chương Tranh Lam khiến cô bực mình hay là linh hồn mãi không mơ thấy kia, không nghĩ gì hết, cứ ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng càng muốn mau ngủ thì bản thân lại càng tỉnh táo, thậm chí chẳng hiểu vì sao cô lại nhớ tới một vài hình ảnh trong quán bar năm đó, khiến cô vô cùng xấu hổ và bực bội. Sao đột nhiên lại nhớ đến những điều này? Thủy Quang trằn trọc trên giường hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đứng dậy đi ra phòng khách uống nước.
Khi cô đi đến bên cạnh bình nước thì nhìn thấy dưới khe cửa có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, là đèn ngoài hành lang, Thủy Quang nghĩ chắc là La Trí đã quay về.
Cô đi ra mở cửa, ngước mắt liền nhìn thấy Chương Tranh Lam đang ngồi trên cầu thang đi lên tầng bốn, sững sờ giật thót mình, không phải cô sợ mà là quá bất ngờ.
“Tại sao anh… vẫn chưa đi?”
Chương Tranh Lam đứng dậy, vẻ mặt vô tội. “Chìa khóa xe…”
Thủy Quang hiểu ra liền có cảm giác áy náy, cô nhẩm tính thời gian, cũng phải đến ba tiếng rồi.
“Tại sao anh không goc cửa.?”
“Anh gõ rồi nhưng em không mở cửa.”
Thủy Quang thầm thắc mắc, anh gõ cửa mà tại sao cô không nghe thấy, sau đó lại nghĩ có thể lúc đó cô đang tắm. Cô ghét nhất là mắc nợ người khác, để anh đợi ba tiếng đồng hồ, ít nhiều cô cũng cảm thấy áy náy.
“Chìa khóa của anh ở đâu?”
“Không biết, dù sao thì cũng rơi trong nhà em, có thể là trên sô pha.” Chương Tranh Lam nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên cảm thấy nắm bắt được điểm then chốt, anh cười rồi đi vào theo. “Có không? Anh ngồi đến mức tê cả chân rồi.”
Thủy Quang tìm một lượt trên sô pha, thấy chìa khóa trong góc bên cạnh. “Có, ở đây.” Cô đứng dậy định quay lại đưa chìa khóa cho chủ nhân của nó. Chương Tranh Lam nhìn chùm chìa khóa kia mà thấy chướng mắt, chậm chạp nhận lấy.
“Thủy Quang…” Ngay sau tiếng gọi này, giọng hát của La Trí từ ngoài cầu thang vọng vào, vì cửa đang mở nên nghe thấy rất roc. Thủy Quang giật thót mình, lập tức nhìn sang Chương Tranh Lam. Người kia không hề thay đổi sắc mặt, còn hỏi: “Là anh em phải không?”
Thủy Quang nhíu chặt mày,


Insane