
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1278 lượt.
người làm tổn thương cô nhất sao…
Chương Tranh Lam nhìn chiếc xe của Thủy Quang dần đi xa, cuối cùng không bám theo nữa.
Ấn kí trên đá Tam Sinh
Sáng sớm ngày mùng Một tết, Thủy Quang cùng mẹ đi đến chùa Hương Tích dâng hương. Hôm đó trên núi rất đông người, sau khi lễ Phật ở trong chùa, mẹ đi đến thiền sảnh nghe thiền học, Thủy Quang liền đứng ở dưới gốc cây cổ thụ đợi, nhìn người qua kẻ lại. Tết năm ngoái cô từng đưa anh đến chỗ này, anh nói anh không tin Phật nhưng lại quỳ trước Phật tổ chắp tay khấn vái. Cô quỳ ở bên cạnh anh, học anh chắp tay lại. Khi anh kéo cô lên liền hỏi: “Em cầu điều gì?” Cô nói cầu vạn sự như ý. Anh lại cười, nói: “Em lại một lần cầu tất cả, năm nay anh chỉ cầu một chuyện, em đoán thử xem là gì?” Thủy Quang không đoán nhưng trong lòng có số, mà trong “vạn sự” cô cầu cũng bao gồm cả chuyện này, cầu tất cả chuyện cũ đều để gió cuốn đi, cầu anh và cô có thể cùng đi đến cuối con đường…
Phật nói phúc cầu không đến, tu thì đến. Họ tu không được phúc của họ, là bởi vì khấn bái không đủ thành tâm hay bởi hai bên không đủ yêu thương nhau?
Gió lùa qua cành cây tạo nên tiếng rì rào, Thủy Quang nghe thấy mẹ đang gọi cô, cô giống như tỉnh khỏi giấc mộng, qua đó gặp mẹ.
Bà Tiêu còn muốn đi mua một ít hương mang về nhà, Thủy Quang lấy ví tiền đưa cho bà rồi đứng ở phía sau đợi.
Dụ Như vỗ vỗ vào vai Chương Tranh Lam đang chơi xúc xắc uống rượu với người bên cạnh. “Hôm nay thật hiếm có, em còn tưởng Chương Tổng biến mất không còn tăm hơi nữa chứ!”
Chương Tranh Lam khẽ ngẩng đầu, cười cười rồi quay lại lắc xúc xắc, lật ra xem đếm số, 2-2-3-5, ít hơn đối phương, anh không nói gì liền uống rượu trong cốc.
Người chơi cùng anh cười ha ha. “Lam ca, hôm nay vận may của anh kém thật đấy.”
Chương Tranh Lam không hề phủ nhận. Dụ Như nhìn anh một cái, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
“Ba chai rượu vang!” Có người đáp thay anh.
Giang Dụ Như bất giác chau mày, muốn lấy chiếc cốc trên tay anh nhưng bị anh né được. Anh cười, nói: “Giang đại tài nữ, đừng làm anh mất hứng.” Một đám người bên cạnh cũng lập tức hùa vào.
Giang Dụ Như khinh bỉ “xí” một tiếng nhưng không nhúng tay vào nữa. Sau đó Chương Tranh Lam chơi chán rồi, liền ngồi xuống bên cạnh nghịch di động. Dụ Như nhìn anh, dưới ánh đèn không sáng rõ lắm, cô nhìn thấy nốt ruồi lệ trên mặt anh. Truyền thuyết nói nốt ruồi lệ là ấn ký bởi vì ở kiếp trước, khi anh chết, người yêu ôm anh khóc lóc, lệ nhỏ lên trên mặt mà thành, để ba kiếp sau có thể trùng phùng.
Ấn ký khắc trên đá Tam Sinh, dấu vết đến chuyển thế cũng không gột đi được, phải không…
Tết năm 2012 trôi qua. Mùng Tám, La Trí quay lại bên đó, còn Thủy Quang đi làm ngày đầu tiên. Đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy cô đều nói trông cô đã béo lên, còn nói thế này trông xinh hơn trước. Cô gái nhỏ hơn cô một tuổi thi vào cùng đợt với cô còn nửa đùa nửa thật nói: “Chị Thủy Quang, có phải là Tết ở nhà chị ăn rất nhiều không ạ?”
Thủy Quang nói: “Chắc là vậy nhỉ!”
Sau khi cười đùa xong, cô gái đó cầm một cuốn tạp chí đi đến, nói: “Chị xem người này có đẹp trai không? Có giống mấy minh tinh trong phim không? Nói thật là anh ta còn chất hơn cả minh tinh ấy chứ. Chị Thủy Quang, chị cảm thấy thế nào?”
Thủy Quang nhìn một cái, cười rồi nói: “Em đã từng nghe nói câu này chưa, lòng không động thì người không làm xằng, không động lòng thì sẽ không tổn thương.”
Đối phương nghĩ ngợi một lát, sau đó lộ vẻ kinh ngạc. “Câu nói này khiến người ta cảm thấy bi thương, dường như một người đã hết hi vọng với tất cả mọi thứ mới nói thế nhỉ?”
Trưởng phòng bọn họ lên tiếng: “Được rồi, Tiểu Lý, đừng nói chuyện nữa, làm việc thôi!”
Tiểu Lý vẫn chưa hết cảm giác hứng khởi của kỳ nghỉ Tết, tiu nghỉu “vâng” một tiếng rồi đi về bàn làm việc của mình, còn cuốn tạp chí thì bị bỏ quên trên bàn làm việc của Thủy Quang. Thủy Quang soạn văn bản một lát, cuối cùng cầm cuốn tạp chí đó lên, dòng chữ bên trái bức ảnh ở trang bìa được in đậm bằng mực đỏ: Người cầm quyền của GIT, Chương Tranh Lam.
Thủy Quang từ cơ quan đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, hình như sắp mưa. Cô đi đến bãi đỗ xe lấy chiếc Volvo nửa mới nửa cũ của bố. Vừa ngồi vào xe liền có người gõ cửa kính, cô hạ kính xuống, người đó khom lưng nói với cô: “Hi!”
Mất một lúc cô mới nhận ra người đàn ông đó. Anh ta chính là người nhận nhầm cô ở chùa Hương Tích. “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đó nói rất lịch sự: “Không ngờ cô cũng làm ở đây. Tôi làm ở ngân hàng nông nghiệp bên cạnh.” Khi anh ta nói chuyện còn mang theo một nụ cười nhạt vô cùng hài hòa.
Cơ quan cô và ngân hàng nông nghiệp có chung bãi đỗ xe, điều này cô biết, cô chỉ thấy kỳ lạ là anh ta đến tìm cô vì chuyện gì? Đối phương nhận ra sự nghi hoặc của cô, nói bằng giọng áy náy: “Sorry, xe của tôi gặp trục trặc…” Anh ta chỉ về phía sau. “Cô có thể cho tôi đi nhờ đến đường Thượng Phác không, bên đó dễ gọi xe.” Anh ta nhìn đồng hồ rồi nói tiếp. “Tôi có việc