Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Qifu A

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134375

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/375 lượt.

vài lần nghe đối phương tập đọc sáng, anh đã không thể kiềm nén được đem lòng say mê giọng nói này rồi. Anh bắt đầu suy đoán thân phận sở thích của người ta, anh muốn tìm hiểu mọi việc về cậu và đến bên cạnh cậu.
Giọng của cậu sinh viên kia biến hóa vô cùng, khi là giọng trong trẻo của một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, lúc thì hồn hậu trầm lắng như đàn ông tuổi trung niên. Rõ ràng nhận ra đó là giọng của một người, nhưng khi tiếng nói ấy hạ thấp hoặc lên cao bèn lập tức trở nên khác xa rất nhiều. Tuy nhiên, bất luận giọng điệu ra sao, anh đều cảm thấy nó tràn đầy sức sống. Lục Tri Thu không hề ngờ rằng, bản thân lại có một ngày cảm phục, thậm chí…. phải lòng một người chỉ vì giọng nói của cậu ta. Anh chưa bao giờ nghe chất giọng nào đặc biệt đến thế, cung bậc cảm xúc biến hóa phong phú mà lại dạt dào tình cảm, khiến anh không kiềm được lòng hâm mộ và theo đuổi đối phương.
Đúng như những gì anh đã từng nói với các cô “em gái” trong nhóm, anh từng cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng với cuộc sống do tiếng nói quá lảnh lót của mình, và giọng nói của Đao Kiến Tiếu tựa như một luồng ánh sáng rực rỡ, đánh tan xiềng xích trong nội tâm anh, khiến anh đủ can đảm thử bước ra kết giao với người khác.
Anh không hề nói dối với các “em gái”, chỉ là các cô không tin mà thôi.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, chàng trai dưới lầu sau khi kết thúc bài luyện phát âm hai mươi phút, bèn bắt đầu giở xấp tài liệu ra luyện đọc.
Bắt đầu bằng một câu chuyện cổ tích nhẹ nhàng dễ thương, tiếp theo là một bài tin tức, sau đó chuyển sang câu chuyện phố phường đầy chất hài hước vui tươi… cuối cùng đổi sang một số đoạn đối thoại kì lạ.
“Tĩnh nhi… nếu như ngươi dám rời khỏi ta, ta sẽ đưa quân Nam hạ, dẫu khiến trăm họ lầm than, cũng quyết không từ!” Giọng điệu nghe như của một bậc quân vương tàn bạo.
“Anh hai, sao anh lại không hiểu lòng em? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được tấm lòng chân thành của em sao?” Lần này thì nghe như của một người đàn ông đang đau khổ vì tình yêu cấm kị.
“A Hoan à, chúng ta đã hẹn với nhau rồi nhé, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi vẫn sẽ gặp gỡ yêu nhau và cùng chung sống đến đầu bạc răng long thế này…” Giọng này thì giống một cậu trai vui tươi dám yêu hết mình.
Giọng điệu luôn biến hóa, từng câu từng chữ dạt dào tình cảm ấy được đọc đi đọc lại nhiều lần, tựa như có người đang thì thầm những lời yêu thương bên tai Lục Tri Thu.
Hồi ban đầu khi mới nghe thấy những câu thoại kì quặc này, Lục Tri Thu cứ cảm thấy là lạ sao sao ấy. Sao nghe mà cứ thấy giống câu thoại của hai chàng trai đang quấn quýt ngọt ngào với nhau thế này? Vì lòng hiếu kì, anh bèn ghi lại vài câu trong số đó, rồi lên mạng tìm kiếm, nào ngờ phát hiện ra đó là những câu bất hủ trong cái gì mà “100 bộ truyện đam mỹ kinh điển”, và có một cái tên luôn luôn xuất hiện đồng thời với các bộ truyện đó, “CV Đao Kiến Tiếu”.
Chính vì như thế, Lục Tri Thu mới bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác bước vào nhóm fan của Đao Kiến Tiếu. Và anh cũng đã hiểu ra rằng những câu thoại nồng nàn si tình mà mỗi sáng anh nghe được kia, đều là từ những bộ kịch truyền thanh đam mỹ mà ra.
Hẳn là Tiêu Giản Đào vì muốn rèn giọng, muốn nó diễn đạt tình cảm phong phú hơn, giọng điệu trầm bổng thay đổi hơn, nên mới nhận nhiều công việc lồng tiếng cho kịch truyền thanh như vậy.
Mỗi sáng Tiêu Giản Đào đều đến chỗ sân nhỏ vắng người qua lại này để tập đọc. Đấy là bí mật của một mình Tiêu Giản Đào.
Và mỗi sáng Lục Tri Thu đều ngồi bên giường lắng nghe Tiêu Giản Đào luyện thanh, và điều này là một bí mật của riêng Lục Tri Thu.
Ở bên dưới, Tiêu Giản Đào lại tiếp tục tập thoại, giọng điệu vẫn nồng nàn si tình như thế: “Lâm, tôi rất thích anh, thích lắm thích lắm luôn. Còn anh, liệu anh có một chút xíu tình cảm nào với tôi không?”
Ngồi trên lầu, Lục Tri Thu nghe đến ngất ngây, như bị mê hoặc bởi lời của cậu. Miệng anh hé mở, thanh đới đã lâu không dùng tới bèn khe khẽ rung động: “Ừm, tôi cũng thích cậu….”
“Ai đó?” Tiêu Giản Đào đứng bên dưới chợt sửng sốt, tai cậu thính, đương nhiên nghe thấy câu nói thấp thoáng kia. Tuy không nghe rõ đối phương nói gì vì giọng quá nhỏ, nhưng cậu tin chắc rằng giọng nói kia được phát ra từ cửa sổ rộng mở ở phía trên.
Lục Tri Thu sợ điếng hồn, anh mở trừng mắt tay bụm chặt miệng, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Trước kia Tiêu Giản Đào chẳng hề chú ý y tế tường trong ngôi nhà nhỏ hai tầng này. Suy cho cùng cậu đã ở đây tập đọc được một thời gian rất lâu rồi, cũng chưa có ai xuất hiện quấy rầy cậu cả. Dù dạo gần đây cậu phát hiện cửa sổ tầng hai của tòa y tế trường luôn mở toang vào sáng sớm, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, còn ngỡ rằng do cô y tá lơ đãng quên đóng lại trước khi ra về.
Kết quả là bây giờ bỗng dưng nghe thấy tiếng của người lạ khi đang luyện tập, đương nhiên cậu thấy kinh ngạc vô cùng. Giọng của người đó vừa lanh lảnh lại khẽ khàng, cứ như của một đứa bé ấy, nếu như không phải tai Tiêu Giản Đào thính, e là đã bỏ qua rồi.
Tiêu Giản Đào yên lặng đợi một hồi lâu, cuối cùng không nghe thấy tiếng ai trả l


Polly po-cket