XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341439

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1439 lượt.

Ngày ấy, tình yêu của Hoài Nguyệt và Lỗ Phong thực có thể nói là phong hoa tuyết nguyệt. Chị cả và chị hai ở cùng phòng ký túc đều nói, con bé này không yêu thì thôi, một khi đã yêu là làm người ta ghen tị. Họ ghen tị vì cô đã tìm được một người bạn trai xuân đạp thanh, hạ ngắm sen, thu buồn mênh mang, gió đông thưởng tuyết. Valentine, Giáng sinh, Nguyên tiêu, mùng tám tháng Ba, không có ngày lễ nào Lỗ Phong không nhớ. Những bữa tối trong ánh nến bên bờ sông lãng mạn làm người khác phải thầm tị nạnh. Hoài Nguyệt thấy những điều ấy thật sự ngọt ngào trong khi chị ba Đặng Duyên Duyên lại hoàn toàn không nghĩ vậy.
Hoài Nguyệt là một cô bé ngây thơ. Ở nhà, cô là cục cưng của bố mẹ, ở ký túc là em út của mọi người, đến năm thứ ba đại học mới lần đầu tiên cầm tay một cậu bé, cậu bé đó đương nhiên chính là Lỗ Phong. Năm ấy Hoài Nguyệt hai mươi mốt, Lỗ Phong hai mươi bảy. Rất lâu sau Hoài Nguyệt mới biết, thực ra lúc hai mươi bảy tuổi, Lỗ Phong đã không còn là một cậu bé nữa rồi.
Lỗ Phong đi tới đâu cũng là một viên kim cương lấp lánh: gia thế tốt, bố mẹ đều là giảng viên đại học; học thức cao, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ; nghề nghiệp tốt, làm luật sư tại một văn phòng luật nổi tiếng; ngoại hình tốt, xứng đáng được coi là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Nhờ có những ưu thế này, từ cấp ba anh đã được vô số cô gái chủ động theo đuổi. Bố mẹ anh, một người nghiên cứu văn học, một người nghiên cứu luật tố tụng dân sự, cả hai đều là người cực kỳ nghiêm túc, nhưng con trai họ lại có số đào hoa khiến mẹ anh, giáo sư Tần, hết sức đau đầu. Ngay lúc ấy, Hoài Nguyệt tình cờ tìm đến.
Mục đích Hoài Nguyệt tìm giáo sư Tần rất rõ ràng. Học kỳ hai năm thứ ba, bạn bè ở ký túc suốt ngày bàn luận xem nên thi công chức hay tiếp tục thi lên cao học. Hán ngữ là một khoa rất bình thường, không có ưu thế gì khi đi xin việc. Hoài Nguyệt bản tính tự do, cô cảm thấy mình không hợp làm công chức quèn trong một cơ quan nhà nước, nhưng xin vào các công ty tư nhân thì phần lớn chỉ làm thư ký, bao nhiêu năm theo đuổi văn học sử và phê bình văn học sẽ hoàn toàn uổng phí nên cô cũng không cam lòng. Vì vậy, cô quyết định ôn thi cao học.
Dù làm bài tập hay viết tiểu luận, bao giờ Hoài Nguyệt cũng cố gắng hết sức. Kết quả là cô dần được giáo sư Tần để ý. Có lần Hoài Nguyệt ấp a ấp úng nói với giáo sư là mình muốn thi cao học, vì vậy mỗi khi giáo sư Tần mời các học viên cao học đi ăn cơm đều gọi cô đi cùng. Chính trong một bữa tiệc tại nhà mình, Lỗ Phong đã gặp và lập tức yêu Hoài Nguyệt.
“Đồ ngốc, bạn cho rằng dựa vào ngoại hình tốt, khuôn mặt đẹp và tấm bằng Hán ngữ loại ưu là có thể làm người dẫn chương trình rồi à?” Đặng Duyên Duyên lại tỏ ra thờ ơ như không: “Phải có người nâng đỡ, nếu bạn được nhân vật tầm cỡ nào trong đài hoặc cấp trên thích thì tự nhiên người ta sẽ phải nhường đường cho bạn, đáng tiếc là bà cô này khinh thường, không thèm hầu hạ mấy lão già ra vẻ đạo mạo đó, bẩn chết đi được”.
Đặng Duyên Duyên có một căn hộ một trăm mét vuông trong nội thành, đương nhiên là do bố cô mua cho. Cô tiêu tiền rất hoang phí, ở cương vị công việc như vậy mà bao giờ cũng phải mặc thật đẹp, trong tay hầu như không có tích cóp gì. “Lần cuối cùng được bắt chẹt ông già, phải tàn nhẫn một chút chứ!” Cô tỏ ra rất đắc ý nhưng vẫn không giấu được vẻ đau lòng và bất đắc dĩ sâu trong đáy mắt.
Sau khi ly hôn, cuộc sống của Hoài Nguyệt diễn ra tuần tự như một vòng tuần hoàn. Thứ Hai đến thứ Sáu, đi làm tại tòa soạn; thứ Bảy, Chủ nhật cách tuần đón Đậu Đậu về căn nhà liền kề, tuần nào không phải đón Đậu Đậu thì cùng mấy người bạn như Đặng Duyên Duyên đi dạo phố uống trà giết thời gian. Sau khi đã quen với nhịp sống mới, cô cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng được tự do, thoải mái hơn trước kia nhiều.
Đậu Đậu ở trường mẫu giáo 24/24, tối thứ Sáu mới đón về nhà. Ba người lớn nhà họ Lỗ bình thường đều rất bận, cuối tuần nào đến phiên đón cháu về là ông bà nội lại toàn tâm toàn ý chơi với cháu, đồng thời cũng bắt Lỗ Phong dành thời gian cho con trai, điều này làm cô cảm thấy an ủi phần nào. Điều cô sợ nhất là con trai sẽ bị ảnh hưởng tâm lý sau khi bố mẹ ly hôn. Bởi thế cô thực sự đã do dự và cân nhắc rất nhiều trước khi quyết định chia tay. Bây giờ, xem ra để Lỗ Phong nuôi con cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất cũng có thể ép Lỗ Phong làm tròn trách nhiệm người cha. Còn tương lai, sau khi nguời phụ nữ nói rằng đã có thai kia sinh con thì sẽ như thế nào? Cô cũng chẳng muốn suy nghĩ, cùng lắm đón Đậu Đậu về sống bên cạnh mình là được. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, tình thương của mẹ đều dành trọn cho con như thế.
Chắc người phụ nữ đó đã sinh rồi? Cô cũng chẳng bận tâm lắm. Mặc dù cô vẫn thường gặp Lỗ Phong vì chuyện học hành, sinh hoạt của Đậu Đậu nhưng Lỗ Phong vẫn rất cẩn trọng, không nhắc đến tên người phụ nữ đó trước mặt cô, kín tiếng giống như trước kia lén lút ngoại tình.
Đậu Đậu về nhà bà nội, ngoài việc biết bố đã bỏ mẹ để lấy người khác, còn thì cậu chưa từng thấy mặt người phụ nữ đó.