
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341719
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1719 lượt.
quan hệ với mình. Nếu không phải mình quá thích cô ấy, không nỡ để cô ấy rời đi thì Tiểu Dã cũng sẽ không phải hao tâm tổn sức kéo cô ấy về bên mình. Hoài Nguyệt ở lại bên cạnh anh, có thể là vì bất cứ lý do gì, bao gồm xấu hổ, thẹn thùng, mềm yếu hay không đành lòng nhưng tóm lại là không hoàn toàn cam tâm tình nguyện yêu anh. Chẳng qua vì cô lương thiện, lo lắng cho bệnh tình của anh nên mới nghĩ cho anh như vậy, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này là trái tim anh lại như bị rơi từ vách núi xuống, nhưng không rơi xuống vực sâu mà trên đường rơi bị một trận cuồng phong cuốn lấy, trơ mắt nhìn chính mình sắp bị hủy diệt mà không làm gì được, nhưng vẫn còn lại một tia hy vọng, quá trình này thực sự là giày vò lòng người.
Anh thấy rõ sự do dự của Hoài Nguyệt. Trong lòng tự nói với mình là nên rời đi, nên trả lại cuộc sống thoải mái cho Hoài Nguyệt, nhưng anh lại không thể nào hạ quyết tâm được. Cứ nghĩ đến chuyện cô sẽ rời khỏi cuộc sống của mình là trong lòng lại đau buốt không chịu được, đau đến mức chỉ muốn dùng dao cắt sâu vào cổ tay như lần trước để ngăn nổi đau thêm nhức nhối. Anh nghĩ không phải mình bị bệnh mà là đã trúng bùa, nhưng nếu như giải được cái bùa này thì chắc là anh cũng không sống nổi nữa. Anh luôn chong mắt ôm Hoài Nguyệt đang ngủ say trong lòng mình rồi nằm thao thức đến bình minh, hết lần này đến lần khác thầm hỏi cô: Vì sao em chỉ cho anh thân thể mình mà không bao giờ chịu hứa hẹn một tương lai?
Trong chuyến công tác, công việc của Hoài Nguyệt bận rộn lu bù. Trước khi đi phải tìm tư liệu, chuẩn bị đề cương phỏng vấn, sau khi về lại phải chỉnh sửa thành bài viết. Mặc dù trên đường đi cô cũng tranh thủ thời gian viết bản sơ thảo nhưng thấy Trần Thụy Dương đích thân đưa đi, có vẻ nội dung này cực kỳ quan trọng nên cô cũng không dám xem thường. Sau vô số lần trau chuốt, bài viết mới được giao cho tài tử Trương, mượt mà đến mức ngay cả tài tử Trương cũng không kìm được, nói với cô: “Hoài Nguyệt, em cứ đưa bản thảo cho anh biên tập lại là được rồi. Chủ nhật về chơi với Đậu Đậu đi, đừng làm thêm ngoài giờ nữa”.
Lúc đầu Trần Thụy Dương chỉ muốn giữ Hoài Nguyệt bên mình, không ngờ lại làm cô vất vả như vậy, trong lòng cực kỳ áy náy. Sau khi nghe tài tử Trương nói, Trần Thụy Dương đã điều chỉnh lại lịch làm việc cho Hoài Nguyệt. Bình thường sau khi phỏng vấn sẽ có thời gian một ngày để Hoài Nguyệt ở lại khách sạn chỉnh sửa bản thảo, còn mình thì dẫn các nhân viên khác cùng đi bàn bạc công việc phát hành và quảng cáo. Sang tuần thứ hai, Hoài Nguyệt đã phát hiện ra sự điều chỉnh này, trong lòng thầm cảm kích sự quan tâm chăm sóc của Trần Thụy Dương.
“Đừng ngại”, Trần Thụy Dương cũng đã chếnh choáng, thấy Hoài Nguyệt đỏ mặt càng không cầm lòng được, không chịu để cô lấy lại ly rượu: “Anh ấy đang nói đùa thôi mà, em dễ kích động thế”. Nói rồi anh ta lại cười với Chủ nhiệm Triệu: “Anh thấy tiểu đệ của anh có ổn không?”
Chủ nhiệm Triệu nói: “Đương nhiên. Đẹp trai, có tài, còn từng công tác tại nước ngoài, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều kinh nghiệm công tác. Anh tính chẳng mấy chốc sẽ được cất nhắc lên chức Phó Giám đốc Sở. Không chỉ ổn mà là quá ổn ấy chứ”.
“Vậy trong mắt phụ nữ thì thế nào?” Trần Thụy Dương lại hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hoài Nguyệt.
Chủ nhiệm Triệu hiểu rõ cậu em mình đang mượn rượu để bày tỏ tấm lòng với cô gái bên cạnh nên vội phụ họa: “A, cái này thì phải hỏi cô Thương đây. Em xem, trong mắt phụ nữ bọn em thì Giám đốc Trần thế nào?”
Hoài Nguyệt chỉ có thể làm như không thấy ánh mắt sáng rực của Trần Thụy Dương, cô cười nói với Chủ nhiệm Triệu: “Đương nhiên là một viên kim cương, rực rỡ, lấp lánh”.
Chủ nhiệm Triệu nói: “Viên kim cương này là hàng nóng bị nhiều người để ý lắm đấy. Hoài Nguyệt phải giữ chắc vào”.
Hoài Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Em già rồi, loại chạy thi trăm mét này chỉ hợp với các cô gái trẻ thôi”.
Trần Thụy Dương thấy trái tim chợt trĩu xuống, dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường: “Ai bảo thế, bọn anh còn không cảm thấy mình già mà”. Nói xong, anh ta uống cạn ly rượu rồi trở lại chỗ ngồi.
Chủ nhiệm Triệu nói với Hoài Nguyệt: “Xem kìa, làm người ta đau lòng rồi. Phụ nữ không được kiêu quá, phải chừa chút thể diện cho đàn ông chứ!”
Bữa cơm ăn trọn hai tiếng mới xong, khách chủ đều vui. Mấy người cùng tòa soạn đã đỡ không ít rượu cho Trần Thụy Dương, giờ không chịu nỗi, vừa la hét hẹn bữa khuya tái chiến vừa trốn về phòng ngủ. Trần Thụy Dương hỏi Hoài Nguyệt: “Có mệt không?”
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không uống bao nhiêu”.
Cô chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng đi theo Trần Thụy Dương.
Trăng vừa lên, phủ một lớp sáng bạc xuống mặt biển, những gợn sóng ngoài khơi nhẹ vỗ vào bờ, tiếng thở của biển cả nhẹ nhàng bên tai. Nếu như không có một người yên lặng bên cạnh thì Hoài Nguyệt sẽ cảm thấy rất thoải mái.
“Em vẫn còn nhức nhối chuyện quá khứ à?” Rốt cuộc Trần Thụy Dương cũng lên tiếng, giọng nói không còn điềm tĩnh như xưa.
Hoài Nguyệt nói: “Không muốn để bụng nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ